Từng lớp một của sơn cốc mà nhà họ Sài xem như là của riêng đã dần sụp đổ dưới vụ nổ mà Tân Trạm đã gây ra.
Toàn bộ ngọn núi bị sụp đổ, khoảng không bị nổ tung.
Ở trong làn khói bụi giống như hàng trăm ngàn con rồng khổng lồ, sơn cốc có vô số bản nguyên hỗn loạn và thấm đẫm máu tươi của rất nhiều sinh mạng vô tội đã trở thành một bước đường cùng.
Một nơi có nhiều khoảng không đang chuyển động một cách hỗn loạn, cho dù là nhà họ Sài thì có được hàng trăm ngàn năm cũng không thể đi vào được nữa.
Dĩ nhiên Tân Trạm có thể làm nổ tung nơi này một cách thoải mái đến như vậy là bởi vì anh đã dùng Thiên Minh Nhãn và tìm được những nơi dễ bị phá vỡ nhất ở trong từng khoảng không hỗn loạn này một cách trùng hợp.
Với mức độ bị hủy hoại như thế này thì nhà họ Sài sẽ không thể dùng sơn cốc này để làm hại người được nữa.
Trận pháp Truyền Tống đã chuyển động đến giới hạn cao nhất, bóng người của nhóm người Tân Trạm cũng đã biến mất ngay tại chỗ.
“Đồ đáng chết, điều tra cho tôi, tôi nhất định phải biết được thân phận và lai lịch của những người này, sau đó sẽ tận tay chém chết tất cả bọn họ, nhất là tên đầu não kia”
Sài Chính Đạo gần như tức giận đến điên lên rồi.
Khu vực trung tâm của Thánh Cảnh, Nghĩa trang Đại Năng sắp được mở ra.
Chính anh ta đã buông bỏ cơ hội tìm kiếm cơ duyên ở khu vực trung tâm mà đi đến sơn cốc hẻo lánh này chính là vì muốn chiếm đoạt ngũ hành bản nguyên, khiến cho bảy loại bản nguyên của mình trở nên mạnh hơn.
Mục đích của việc này cũng là vì đợi đến khi Nghĩa trang Đại Năng được mở ra thì anh ta có thể chiếm được lợi thế khi chiến đấu với Tống Linh Thông.
Thế nhưng anh ta không hề ngờ rằng chính mình lại phải chịu thiệt ở trong tay của những con kiến kia.
Hai người Lê Thịnh đều đã chết rồi, sơn cốc cũng bị phá hủy rồi, vậy mà bản nguyên…
Bây giờ chính mình chỉ mới chiếm lấy được hai loại bản nguyên thì mọi công sức đã đổ sông đổ biển!
Điều đáng chết hơn nữa là trước đây bản thân anh ta đã giết chết Mộc Thăng Khanh, khiến cho bây giờ chính mình không hề biết gì về thân phận của những tên kia.
Sài Chính Đạo lớn tiếng gào thét lên, khí tức ở quanh người anh ta tỏa ra một cách điên cuồng, khiến cho tất cả những ngọn núi và mặt đất, cây cối sông nước đều bị chấn động đến vỡ tan tành và phá hủy.
“Cậu chủ hãy yên tâm, tôi chắc chắn sẽ bắt được những tên khốn kiếp nà Trưởng lão Thôi ôm lấy cánh tay đang thấm đẫm máu ươi của mình và cảm thấy sợ hãi nói.
Lúc trước khi bản thân đuổi theo Nhạc Nhu đã không ngờ rằng đối phương tự nổ tung chính mình, còn khởi động rất nhiều lá bùa nổ ở trên người mình, chính ông ta vừa sơ xuất một cái liền suýt nữa thì bị thương nghiêm trọng trong vụ nổ.
Thế nhưng ông ta vốn dĩ không có tâm trạng để đi xử lý vết thương nữa, ông ta đang sợ rằng một khi cậu chủ trút cơn giận ra thì chính ông ta sẽ trở thành vật hi sinh.
“Bọn họ có người thì bị thương người thì tàn phế, chắc hẳn không chạy được bao lâu đâu.”
Sài Chính Đạo hầm hừ nói và cảm thấy do dự không biết có cần tự mình đuổi theo hay không.
Nếu như những người này muốn chạy trốn thì chắc chắn phải liên tục dùng Truyền Tống trận rất nhiều lần, nhưng mà muốn mở trận pháp Truyền Tống phải cần có thời gian, nếu như bọn họ may mắn thì chắc hẳn có thể tìm được.
Thế nhưng ngay vào lúc này, khoảng không cách nơi đó không xa bỗng chấn động và có một bóng người đi ra.
“Ha ha, nơi này thật là náo nhiệt, ông già này đang ngủ ngon lành cũng bị đánh thức rồi”
Một ông già mặc một chiếc trường bào cũ kĩ và rách nát và cầm lấy bầu rượu ở trong tay vừa cười vừa bước ra.
“Thì ra là thằng nhóc của nhà họ Sài, tại sao vẻ mặt lại trông khó coi đến như vậy, chẳng lẽ ph giấu ở nơi này đã bị người khác đào lên Khi nhìn thấy bộ quần áo đặc trưng của ông già này, Sài Chính Đạo và trưởng lão Thôi đều nhận ra thân phận của người này ngay lập tức lộ tổ tiên được cất 2”
Thế nhưng những lời nói của ông ấy lại khiến cho vẻ mặt của cả hai người trở nên âm trâm.