“Dược sư Trình, tôi biết là cậu rất lợi hại nhưng mà đan dược vô dụng đối với suy kiếp này” Lão Ngô nhíu mày, lắc đầu nói.
“Ông nghe tôi nói trước đã” Tân Trạm ngắt lời ông ta, nói.
“Ông không thể dùng đan dược kéo dài tuổi thọ vì nếu tuổi thọ tăng thì thiên kiếp cũng sẽ tăng, cho nên đan dược vô dụng đúng không”
“Nhưng nếu tuổi thọ của ông không tăng mà lại giảm thì theo đó thiên kiếp cũng sẽ yếu đi đấy!”
“Đúng, chính là như vậy. Nhưng dược sư Trình à, rốt cuộc là cậu có ý gì?”
Lão Ngô hoàn toàn bối rối, lấy kinh nghiệm độ kiếp của ông ấy cũng không thể hiểu được ý của Tân Trạm.
Trong đầu mọi người đều là một mớ bùi nhùi, hoàn toàn không hiểu Tần Trạm nói gì.
Tân Trạm nói mình có thể chống lại kì độ kiếp suy kiếp làm đám tu sĩ nghe vậy đều biến sắc. Rốt cuộc là sao?
“Lão Ngô à, bao lâu nữa suy kiếp sẽ đến?” Tân Trạm không giải thích mà hỏi lại.
“Bây giờ tôi đang nỗ lực áp chế, nếu không thì bất cứ khi nào cũng có thể ập tới.”
“Vậy bây giờ ông để thiên kiếp ập xuống đi!”
Ánh mắt Tân Trạm hiện lên vẻ điên cuồng.
“Dược sư Trình, cậu chắc chắn chứ?” Lão Ngô cau mày hỏi.
Ông ta hoài nghi đây chỉ là cái cớ của mấy người Tân Trạm bịa ra để ở lại. Nói như vậy, mình không thể hại bọn họ.
Tân Trạm cũng không dài dòng, trực tiếp đè cổ tay của lão Ngô xuống, một luồng khí tức tuôn ra.
“Sức mạnh này!”
Cảm nhận được một luồng khí tức kì lạ đang lưu chuyển trong cơ thể mình, thoáng cái lão Ngô trợn tròn hai mắt, trong lòng ông ta hoảng hốt, giọng nói run rẩy.
Có ai mà không muốn tiếp tục sống chứ, Ngô Thành Thất ông cũng vậy.
Tu luyện đến cảnh giới độ kiếp này, lại còn vượt qua lần suy kiếp đầu tiên, rất hiếm tu sĩ có thể làm được chuyện này.
Một khi vượt qua được kiếp nạn giảm thọ, tuổi thọ của mình sẽ tăng lên lần nữa, thậm chí có cơ hội đánh tới đợt suy kiếp thứ ba.
Vốn dĩ mình đã tuyệt vọng không nghĩ răng có thể thành công độ kiếp.
Nhưng luồng khí tức kia của Tân Trạm lại làm cho lão Ngô phải nghĩ tới điều gì đó, trong nháy mắt ông lại cảm thấy hy vọng.
“Đạo hữu Trình, luồng khí tức này có thể truyền khắp cơ thể tôi ư?” Lão Ngô nghiến răng nói.
“Tôi không thể bảo đảm, chỉ có thể thử xem sao, nhưng ít ra tôi cũng nắm chắc sáu phần”
Tân Trạm nói sự thật: “Hơn nữa tiền bối cũng không cần phải lo lắng, cho dù ông độ kiếp thất bại thì tôi cũng có cách để bảo vệ bọn họ rời khỏi đây”
“Được rồi!” Đôi mắt lão Ngô cũng thoáng hiện sự dứt khoát.
“Đạo hữu Trình, nếu như cậu thật sự có thể giúp tôi vượt qua kiếp nạn giảm thọ này thì cậu chính là đại ân nhân của Ngô Thành Thất tôi. Nhà họ Ngô tôi sẽ tuyệt đối không tiếc thứ gì với ân nhân của mình” Lão Ngô nói chắc như đinh đóng cột, không chút do dự.
“Lão Ngô, vậy ông cảm ứng thiên kiếp đi!” Tân Trạm cười, nói.
Phẩm hạnh của lão Ngô, anh có thể nhìn ra được.
Thà rằng bỏ qua một cơ hội có thể độ kiếp thành công để đánh đuổi mọi người đi, cho thấy lão Ngô chân chính là một người làm việc không thẹn với lòng.
Mấy người Cung Doãn còn lại không hiểu gì cả, chẳng biết cách mà Tần Trạm nói là cách gì.
Bên ngoài thuyền bay, nơi phía xa khoảng mười sáu kilomet.