Tuy hai người Diệp Thành trùm đầu trông hơi thở hơi dị nhưng trong lúc hỗn loạn thế này, ai kịp nhìn kỹ nữa chứ.
Cứ vậy, tốc độ của ba người Tân Trạm đột nhiên tăng lên rồi nhanh chóng bay qua từng ngọn đền.
“Ai đấy?”
Có đệ tử Vấn Tông đóng quân ở đây, thấy ba người Tân Trạm đang xông bừa vào thì lập tức hô lên.
Bốp!
Tân Trạm không khách sáo tung ra một quyền đánh ngất những đệ tử cản đường nọ rồi ném vào một bụi cây.
“Đi qua ngọn núi này sẽ có đại trận truyền tống mà tôi để lại, qua vài lần truyền tống thì chúng tôi có thể rời khỏi đây rồi” Xác định rõ phương hướng chính xác, Tân Trạm nói.
Nhưng vào lúc này, ánh sáng trên bầu trời Vấn Đạo Tông đột nhiên lay động dữ dội, từng quầng sáng chợt xuất hiện như một cái bát khổng lồ úp ngược phong bế toàn bộ Vấn Đạo Tông.
“Không hay rồi, trận pháp hộ tông được mở ra rồi. Chắc chắn Tuân Trì đã quay về” Thấy thế giới bên ngoài bị từng màn sáng chắn lại, Diệp Thành thốt lên.
Ngoài ra còn có một chuyện càng làm ba người đau đầu hơn.
Sau khi đại trận vận chuyển, không những nó sẽ tạo thành một tấm chắn mà còn cảm ứng được lệnh bài của đệ tử trong ‘Vấn Đạo Tông.
Nếu thân phận không phù hợp, trời xanh sẽ thẳng tay rọi một vầng sáng xuống làm kẻ đó phải bại lộ hoàn toàn.
“Mẹ nó chứ! Còn có cái thứ này nữa à”
Ba người lập tức bị ánh sáng bao phủ, Diệp Thành không khỏi thảng thốt.
Tân Trạm cau mày, tia sáng này không khiến anh quá bất ngờ, ban đầu trong cung Yêu Hoàng, mình cũng bị trận pháp phát hiện sau đó cả linh khí cũng bị phong bế lại.
Thế nhưng nhìn trận pháp này của Vấn Tông với hàng ngàn tia sáng được bản ra hẳn sẽ không đủ khả năng phong tỏa hết tất cả tu vi của phạm nhân nhỉ.
Sau đó, trong trận pháp vang lên giọng nói lạnh lẽo của Tuân Trì.
Sự uy hiếp của Tuân Trì không hù dọa hay đánh sập can đảm của mọi người, ngược lại còn khơi dậy nỗi căm phẫn trong họ.
Vấn Tông luôn nghĩ mình đứng ở nơi cao có thể làm chủ mọi thứ xem họ như con kiến hôi mặc sức chà xát, vo tròn và bóp nghiến. Nhưng khi cả mạng người anh cũng không đếm xỉa đến thì anh trở nên mạnh mẽ có ích lợi gì.
“Trưởng lão Tuân, tôi nên làm gì đây?”
Tại quảng trường Vấn Tông, tất cả mọi người vội vã chạy về đều nhìn về Tuân Trì.
“Giết, giết hết tất cả chúng nó” Ánh mắt Tuân Trì lộ vẻ sắc bén: “Không cần biết chúng có đầu hàng hay không, không chừa một mống”
“Vâng!”
Đông đảo trưởng lão Vấn Tông chạy về tông môn, thế cục hỗn loạn lập tức được đảo ngược.
Tuy những phạm nhân kia không sợ chết nhưng thực lực chênh lệch rõ rành rành, ở trước mặt các trưởng lão ưu tú này, họ liên tục ngã xuống hệt như thóc.
Trên bầu trời, tiếng nổ rền vang dữ dội.
Bấy giờ, những cao thủ thật sự kia cũng lao vào chiến đấu.
“Ở đó còn ba tên, đáng chết, sao lại chạy được đến đây”
Còn ba người Tân Trạm bị cột sáng bao phủ lập tức thu hút sự chú ý của nhiều tu sĩ Vấn Tông bởi sự khác biệt đó.
“Tôi nói lệnh bài của chúng tôi bị hỏng rồi, các người có tin không?” Tân Trạm cười nói.
“Nghĩ chúng tôi ngu à, chết cho ta!”