Trình Tân chạy đến chủ động khiêu khích Linh Tê, Linh Tê bị vuốt ve mấy cái thế mà lại nguôi giận rồi?
Trong đầu Vạn Lương cũng mơ hồ không hiểu gì, ông ta ra sức xoa hai mắt vì cho rằng bản thân xuất hiện ảo giác.
Từ lúc Trình Tân đến đây, ông ta cảm thấy thế giới này bắt đầu không tuân theo lẽ thường nữa rồi.
Đầu tiên, ở đây ngoại trừ Ngân Đề Linh Tê ra thì còn bố trí †ầng tầng lớp lớp trận pháp, cho dù là người ở phẩm cấp Độ Kiếp Cảnh đại năng như Ngô Thái Vĩnh nếu muốn lập tức tiến vào trong đó cũng phải cưỡng chế phá trận.
Nhưng một người có trình độ như Trình Tân vậy mà lại có thể một mình tiến vào bên trong trận pháp.
Như vậy cũng chưa phải kết thúc, trong móng của con Linh Tê này có chứa kịch độc, vậy mà kết quả thì sao, Trình Tân cứ ở bên trong cho đến giờ nhưng vẫn bình an vô sự, ngay cả một chút dấu hiệu trúng độc cũng không có.
Điều không thể nào tin tưởng được nhất chính là cảnh tượng ngay lúc này.
Một con linh thú vừa mất đi chủ nhân, thân thể bị phản phệ trọng thương, bây giờ còn đang trong quá trình sinh sản, nhưng nó được Trình Tân vuốt ve như vật cưng, cứ tiếp tục như thế mà giờ lại có thể hồi phục rồi. Hơn nữa lại còn thè lưỡi ra liếm, ngươi nghĩ ngươi là chó con à?
Ngươi chính là linh thú Hợp Thể Cảnh cao phẩm đó, tự tôn của ngươi đâu, tính khí của ngươi đâu?
Tất cả mọi người ở nơi này đều sững sờ, hành vi của Trình Tân có thể nói là đã vượt quá toàn bộ nhận thức của bọn họ.
Sau khi truyền nguồn lực vào cơ thể Ngân Đề Linh Tê xong, Trình Tân bay khỏi người Linh Tê, bay xuống vị trí bên cạnh.
Sau đó tiếp tục nghiêm túc học hỏi.
Vừa nãy lúc anh vuốt ve nó thì cũng đã thuận tiện kiểm tra một chút tình hình bên trong cơ thể Linh Tê.
Trong bụng của Ngân Đề Linh Tê lúc nấy vẫn còn ba con Linh Tê con chưa được sinh ra, hơn nữa tình hình này xem ra còn cần phải duy trì quá trình đó thêm một khoảng thời gian nữa.
Lúc sinh linh ra đời cũng sẽ là lúc sức sống dồi dào nhất, vào thời điểm này, sinh khí đất trời đều sẽ tràn ngập khắp nơi.
Mà con Linh Tê mẹ này thì lại tràn ngập tử khí quanh thân, khí tức giữa sự sống và cái chết không ngừng đan xen với nhau.
Trình Tân yên lặng tập trung suy nghĩ, cẩn thận chú ý luồng khí tức lưu chuyển xung quanh.
“Tiền bối Ngô, chúng ta có phải đi vào bên trong bảo vệ đạo hữu Trình ra ngoài không?”
Hai trưởng lão của Huyền Thú Cốc đều vội vàng đuổi tới, vị trưởng lão bị trọng thương kia cũng đã tỉnh lại.
Bây giờ đã đủ điều kiện để mở trận pháp ra, Vạn Lương hướng về phía Ngô Thái Vĩnh hỏi.
“Không cần đâu, chàng trai này cũng thú vị đấy”
Ngô Thái Vĩnh cười cười, trong đôi mắt xẹt qua một tia sáng kỳ dị.
Ông ta là tu sĩ Độ Kiếp Cảnh, trình độ cao hơn Vạn Lương, đương nhiên cũng nhìn ra được nhiều thứ hơn so với tất cả mọi người ở đây.
Lúc đầu ông ta vẫn không hiểu được Trình Tân muốn làm cái gì.
Nhưng khi Trình Tân vuốt ve Ngân Đề Linh Tê, ông ta đã cảm nhận được rõ ràng một luồng sinh khí đang không ngừng sục sôi trên người Linh Tê.
Nếu ông ta không nhìn lầm, sở dĩ Trình Tân làm như vậy là vì muốn nghiên cứu sinh tử khí.
Chẳng qua chỉ là một Hợp Thể Cảnh tam phẩm lại có thể đạt được trình độ này, quả thật cũng đã khiến ông ta phải kinh ngạc.
Ngô Thái Vĩnh cũng chỉ lắc đầu, thật sự là tuổi trẻ tài cao, cho dù ở nhà họ Ngô cũng cũng xuất hiện rất ít đệ tử nổi bật xuất sắc như Trình Tân.
Thảo nào chú hai lại xem trọng Trình Tân như thế, nếu đối phương trưởng thành rồi chắc chăn sẽ không hề thua kém gì những nhân vật như Tứ Vực Chủ hay Ngũ Hoàng Chủ.
“Vậy bây giờ chúng ta…?” Vạn Lương cũng có chút do dự.