Tân Sương Nhan cười lạnh nói: “Tôi thấy anh cứ xen vào.
chuyện của tôi ở khắp nơi, là sự nhỏ mọn gì đó từ mười mấy năm trước của anh vẫn chưa bỏ xuống được, là lần tôi lột sạch quần áo của anh, sau đó trói anh vào cây, quả trứng chỗ nào đó bị mọi người xem xét gièm pha chứ gì.”
Tiêu Vũ Nhượng nghe vậy thì nổi giận đùng đùng.
Đường đường là hoàng tử nhà họ Tiêu mà lúc đó bị người ta trói lên như thế, khiến anh ta xấu hổ suốt bao nhiêu năm.
“Tân Sương Nhan, tôi nói cho cô biết, nếu không vì cô lớn hơn tôi ba, bốn tuổi, cho nên lúc đó tu vi của cô cao hơn tôi một bậc thì cô có thể là đối thủ của tôi sao, chi bằng bây giờ so tài luôn đi, tôi cho cô biết thế nào là chênh lệch thiên phú”
“Tới luôn, thử thì thử”
Tân Sương Nhan hừ lạnh nói: “Lúc đó anh muốn hãm hại tôi, gieo gió gặt bão mà thôi, bây giờ anh vẫn không phải đối thủ của tôi: Hai người bùng khí tức lên, Tân Trạm chỉ có thể phát ra tia lửa, nếu không thì có khi sẽ bị đánh bay luôn.
Cảm nhận linh khí điên cuồng của hai người, Tân Trạm không biết làm sao cho phải.
Xem ra thực lực của anh vẫn chưa đủ.
Lần này, nhất định anh phải hiểu được được kim chỉ bản nguyên, có bốn loại bản nguyên để tế luyện Tân Vương thể, cần phải mất mấy cái mới có thể đánh với cảnh giới Hợp Thể một trận.
“Được rồi, không phải các người muốn đi vào không gian tổ tiên sao, còn muốn đánh đánh giết giết nữa hả?”
Ngũ Tổ quay lại, thấy hai người ồn ào như thế thì cũng thấy đau đầu.
“Nếu các người muốn đánh vào bên trong thì hãy nhanh chóng đi thẳng vào bên trong lòng đại điện đi, tôi sẽ ở đây bắt đầu mở tổ khít”
Nghe thấy thế, Tứ Tổ thật sự không biết làm sao.
“Tứ Tổ, anh ta mà cũng có tư cách bước vào không gian kia của nhà họ Tân sao?”
Tân Sương Nhan nghe thấy thế cũng không thèm cãi nhau với Tiêu Nam Vương, thế nhưng lại có chút ngạc nhiện.
Tiêu Nam Vương cũng chỉ là người ngoài thế mà không ngờ anh ta lại có thể bước vào khu vực nhà thờ gia tiên của nhà họ Tần.
“Sao lại không thể chứ, tôi là hoàng tử nhà họ Tiêu, người có thể sẽ trở thành người kế vị ngôi vương đời tiếp theo, đương nhiên là tôi có tư cách rồi” Tiêu Nam Vương đắc ý lên tiếng.
“Nhà họ Tân thiếu nhà họ Tiêu chúng tôi một ân huệ, Tiêu Nam Vương dùng ân tình này để đổi lấy tư cách tiến vào vì thế không tiện từ chối” Tứ Tổ liếc nhìn Tiêu Nam Vương một cái, nhanh chóng nói ra sự thật.
“Tân Sương Nhan, sau khi vào trong thì tốt nhất là cô nên cẩn thận một chút, đừng có mà cầu xin tôi giúp đỡ đấy nhé!”
Tiêu Vương Nam khiêu khích nhìn về phía Tân Sương Nhan, nở nụ cười đắc ý.
Ba người nhanh chóng bước vào bên trong đại điện, Tứ Tổ và Ngũ Tổ chịu trách nhiệm vận chuyển linh khí, vẻ mặt nhanh chóng đung đưa, một viên ngọc màu đỏ nhuốm máu đột nhiên từ từ dâng lên từ dưới đất.
Viên ngọc cổ này lớn khoảng bằng một bàn tay, hình dáng trông như ngoan thạch, từng luồng khí bắt đầu tản ra bên ngoài không gian.
Bên trong không gian này lại được gọi là huyết ngọc không gian.
Nơi này được đặt tên như thế là bởi vì thế giới thuộc phe bên kia được nhà họ Tân phát hiện bên trong viên cổ ngọc này.
“Hãy kiềm chế suy nghĩ và trút bỏ hết những gò bò bên trong cơ thể”