Đấm ra một quyền, mặc dù vẫn là Bách Chiến quyền nhưng không hề có quyền mang bắn ra mà trực tiếp đánh tới gương mặt quái nhân.
Mà lần này, Tân Trạm đột nhiên chú ý tới hai gò má của quái nhân tựa như mặt nước bắt đầu nổi sóng.
Một quyền đánh ra, trên gương mặt đen sì của đối phương chợt xảy ra biến hóa, vậy mà hóa thành một đám sương mù né qua quyền này của mình.
Xoẹt xoẹt!
Nhưng một kích không trúng, Tân Trạm cũng nhanh chóng nhận lại phản kích.
Trên ngực bị đối phương xé ra một lỗ lớn, tim Tân Trạm run lên. Nếu không phải một kích thất bại anh lập tức rút lui ngay thì chắc thủng cả da rồi.
Nhưng nếu không tìm thấy nhược điểm của đối phương thì mình bị đả thương cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
“Chẳng lẽ tên này thật sự không có nhược điểm sao? Rốt cuộc là kiểu gì vậy, anh cận chiến mà anh ta vẫn tránh thoát được?” Lúc này Phù Ma cũng vội la lên.
“Cũng không phải, tôi dùng thuật pháp công kích anh ta không cần tránh né. Nhưng ta đấm ra một quyền anh ta phải chuyển dịch các bộ phận lên thân thể”
“Chứng minh rằng tên này e ngại quyền cước của ta nhưng không e ngại bất gì thuật pháp gì cả.”
Trong mắt Tân Trạm có ánh sáng lướt qua, tuôn ra một cỗ linh khí, áo ngoài bị cắt rách trực tiếp xé toang ra, lộ ra thân hình hoàn mỹ thiên chuy bách luyện.
Tân Trạm cũng không ngờ, tu luyện tới hợp thể cảnh còn có một ngày phải dựa vào nhục thân chém giết để phân thắng bại.
Mà cũng tại thân thể đối phương quỷ dị hết sức, cũng chẳng còn cách nào khác.
Sau đó Tân Trạm bèn thi triển Thiên Hỏa bộ và Càn Khôn Di Chuyển quyết, rồi không ngừng lặp lại Bách Chiến quyền và Thánh Nhân chỉ quyền.
Lúc đầu cả đám người còn chưa kịp phản ứng, nhưng cũng có người đã nhanh chóng nhận ra mục đích của Tân Trạm.
Chẳng lẽ Tân công tử đã tìm được nhược điểm của đối phương rồi.
Cứ như vậy, Tân Trạm đã cùng quái nhân đánh qua đánh lại.
Mặc dù thân thể quái nhân có lưu chuyển khí tức, khiến mỗi quyền của Tân Trạm đều thất bại, nhưng bản thân anh cũng chỉ lo tránh né, cũng ít có thời cơ phản kích.
Nhất thời thế cục rơi vào bế tắc.
“Mày là tứ phẩm hợp thể cảnh, tao là cửu phẩm tiếp cận đỉnh phong, mày thích tiêu hao như vậy thì chúng ta tiếp tục, xem ai trụ không được trước.”
Anh em họ Hồ cũng không sốt ruột, dù bị Tân Trạm nhìn ra sơ hở, nhưng anh ta vẫn sẽ không thụ thương, đơn giản chỉ là kéo dài thời gian hơn thôi.
Nhưng Tân Trạm lại không nghĩ vậy.
Trong lúc cùng quái nhân giao thủ, Tân Trạm ngày càng nắm rõ quy luật lưu chuyển của đối phương.
Đấm ra một quyền thẳng vào đầu lâu của quái nhân, đối phương lập tức biến phần cổ trở lên thành hắc vụ để né tránh.
Nhưng một chiêu này của Tân Trạm chỉ là hư chiêu, đôi mắt anh thoáng qua tinh mang, nơi kim sắc quyên mang giáng xuống chính là ngực đối phương.
Tân Trạm đã phát hiện ra, dưới tình huống thân thể đối phương hóa thành hắc vụ không có khả năng liên tục thi triển.
Mặc dù sự ngắt quãng chỉ là chớp mắt nhưng cũng đủ để mình nắm được cơ hội.
Các loại luyện thể thuật thêm hàng ngàn hàng vạn lần tôi thể cũng không phải đùa giốn.
Quả nhiên một quyền này đánh ra nện thẳng lên thân thể quái nhân.
Chương 2607
Đây cũng là lúc thời gian đã trôi qua thật lâu Tân Trạm mới lại đánh trúng anh ta lần nữa.
“Nhanh như vậy mày đã phát hiện ra sơ hở của tao rồi sao”
Quái nhân kêu rên, rơi xuống phía dưới, trong bốn con mắt tràn đầy sợ hãi.
Tân Trạm không cho anh ta bất cứ cơ hộ nào, Thiên Hỏa bộ ngập tràn ánh lửa theo đó mà giáng xuống, quyền mang không ngừng nổ ra.
Quái nhân bi đánh rơi càng nhanh hơn, tiếng nổ vanq vong đất trời.
“Thắng rồi”
Mắt thấy quái nhân bị Tân Trạm đánh đấm không ngừng, trên gương mặt Trần Nghinh Dương lộ ra nét cười.
Thượng cổ ma công của đôi huynh đệ này cũng không phải không có sơ hở, nhưng đi đến bước này người trúng kế lại là Tân Trạm.
“Cậu đánh thoải mái không? Đáng tiếc hết thảy đều là kế hoạch của tôi, cậu bị lừa rồi”
Quả nhiên, sau khi Tân Trạm vận sức đánh ra một quyền, quái nhân đột nhiên cất tiếng cười quỷ dị.
Anh ta hét lớn một tiếng, thân thể ngập tràn hắc vụ. Nắm đấm của Tần Trạm xuyên qua, nhưng sau một khắc đã bị hắc vụ của đối phương bao lấy.
Đồng tử Tân Trạm bỗng co rụt lại, biến hóa hư thực của đối phương vậy mà nuốt một nửa cánh tay mình vào trong thân thể hắn.
“Mày cho rằng tao mãi không đánh trả là bị mày đánh đến mức không thể vận chuyển nổi khí tức, đánh đến mất sức đánh trả ư?”
Quái nhân lộ ra nụ cười đắc ý, trong bốn tròng mắt đỏ quạch tràn đầy sát cơ.
Tạch tạch tạch!
Cánh tay Tân Trạm đau đớn, rõ ràng cảm nhận được cánh tay bị hút vào hắc vụ của đối phương đang bị hắc khí từ bốn phương tám hướng bên trong xâm nhập vào, khiến xương cốt kinh mạch run lên.
Mà khí tức quỷ dị này xuyên qua thân thể đi thẳng đến thức hải của Tân Trạm.
Hắc khí mờ mịt, khiến thức hải kiên cố của Tân Trạm run lên khe khẽ, linh khí cũng vì thế mà khống chế bất ổn.
“Ma công kia cũng có chút thú vị đấy, vậy mà lại có chỗ giống với một ít bí thuật của Thất Hồn ma tông ta”“
Ở một nơi khác trên thương khung, Hứa trưởng lão đang quan chiến, đôi mắt lấp lóe, đột nhiên tỏ ra vô cùng hứng thú.
“Bí pháp này nếu gặp được bản tôn sẽ bị ta dễ dàng phá giải, bởi vì ta biết khuyết điểm lớn nhất trong thuật này. Nhưng tên Tân Trạm này dù thủ đoạn đa dạng nhưng không biết có thể phát giác được sơ hở hay không?”
“Trận chiến này sắp phân ra thắng bại rồi”
Vẻ đăm chiêu trên gương mặt Hứa trưởng lão càng đậm nét.
“Tân Trạm à, thật sự thì tao còn phải cảm ơn mày đấy, mày biết tại sao không?”
Lúc này hai người đang dây dưa giữa không trung, nét cười trên mặt quái nhân càng sâu thêm.
Sau khi anh ta hút lấy cánh tay Tân Trạm, hắc vụ không ngừng lan ra, mở rộng về phía thân thể Tân Trạm.
“Tao và đệ đệ nắm giữ Thượng cổ ma công này, mỗi lần đều phải dùng thân thể hai người huyết tế. Thứ này mỗi lần thi triển đều phải trả giá lớn, hai ta đều muốn tìm kiếm một thân thể đủ mạnh mà phủ hợp để tiến hành đoạt xá.”
“Mặc dù mày chỉ đến tứ phẩm hợp thể cảnh, nhưng lại nắm giữ chí hỏa, từng thôn phệ lôi nguyên quả, thậm chí tôi luyện thân thể cũng cực kỳ mạnh mẽ. Thân thể như này thật sự rất thích hợp để tao đoạt xá.”
“Trước tiên giết mày đoạt được chức thành chủ Diệp gia, sau đó đoạt xá cỗ thân thể cường đại này. Hôm nay thật sự là ngày may mắn của Hồ Minh tao”
Trong mắt quái nhân tràn đầy sự tham lam, nháy mắt phóng thích toàn bộ hắc vụ, giống như vô số lệ quỷ đánh về phía Tân Trạm.
Chương 2608
“Sao nào, sợ đến nỗi không nói lên lời à? Thật đáng tiếc, vốn tao còn muốn nghe mày kêu thảm xin tha trước khi chết cơ: Nhìn ánh mắt lạnh lùng, gương mặt vô cảm của Tân Trạm, quái nhân hơi tiếc nuối, đầu lưỡi đỏ thẫm liếm láp khóe miệng, nhìn Tân Trạm như miếng thịt trên thớt mặc người chém giết.
“Có lẽ giờ mày đang tự hỏi phải làm sao đây? Thôi đừng nghĩ nữa, bị thủ đoạn này của tao cuốn lấy thì không ai có thể giải trừ được”
Chỉ trong giây lát, hắc vụ đã bao phủ cả người Tân Trạm.
“Chẳng qua tao thấy hơi bất ngờ, không ngờ mày lại chủ động chịu chết”
Đúng lúc này, Tân Trạm đang im lặng chợt lên tiếng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào quái nhân.
Quái nhân sững sờ, anh ta phát hiện trong mắt Tân Trạm dường như lóe lên ánh sáng đặc thù nào đó.
Mà một khắc sau, Tân Trạm đã bị hắc vụ thôn phệ triệt để, hào quang trong mắt cũng theo đó mà tiêu tán.
Quái nhân đưa toàn bộ khí tức tràn vào cơ thể Tân Trạm.
Sau khi khôi phục ý thức, anh ta phát hiện ra mình đã khống chế thân thể Tân Trạm, cúi đầu nhìn hai tay, thở phào một hơi, vẻ mặt tươi cười.
“Thân thể không có bất cứ vấn đề gì, đoạt xá rất thành công. Vừa rồi ánh mắt tiểu tử kia thật sự làm ta giật hết cả mình, còn tưởng anh ta có hậu chiêu gì, ai dè chỉ là phô trương thanh thế”
“Đại ca, thân thể của tiểu tử này đệ cũng rất muốn có.” Lúc này, Hồ Trung không nhịn được mà cất lời.
“Em cứ yên tâm, anh nhất định sẽ để Trần gia chủ tìm một thân thể không kém gì người này cho em đoạt xá” Hồ Minh tràn đầy đắc ý.
“Hiện tại huynh đệ ta đã là chủ Diệp thành, bắt một tu sĩ đoạt xá sao mà đủ được, tìm mười người, một trăm người. Dù sao có ta ở đây, phải tìm tới lúc đệ thích nhất mới thôi.”
Sau đó, anh ta quay đầu nhìn về đám người trên quảng trường phía dưới.
Tân Trạm bị mình đoạt xá, nguyên thần đã hủy diệt, cũng nên tuyên bố kết quả thôi.
Nhưng theo ánh nhìn này rơi xuống, nụ cười trên mặt Hồ Minh chợt cứng đờ.
Bên dưới quảng trường, mọi người vẫn ở nguyên đó nhưng tất cả đều giống như biến thành tượng đất, không hề nhúc nhích.
Trong lòng Hồ Minh kinh hoàng, bỗng ngẩng đầu lên. Trên trời cao, mây mù cũng dừng lại tại chỗ, giữa trời đất không ột tiếng gió.
Giống như hết thảy thế gian đều đứng im, chỉ có hai người còn sống.
Quỷ dị, tình huống này cực kỳ quỷ dị.
Nếu không phải thiên địa thật sự ngừng chuyển động, vậy thì cũng chỉ còn một khả năng.
Nghĩ đến khả năng đáng sợ kia, trên trán Hồ Minh toát ra mồ hôi lạnh, tấm lưng rét run.
“Không hay rồi, tao với mày bị trúng chiêu rồi, em trai, tách nhau ra, nhanh lên” Hồ Minh hét lớn.
“Anh đang nói gì vậy hả? Nếu như làm thế thì ma công của anh sẽ tan tành đấy, sau này đánh đấm sao đây hả?” Hồ Trung không thể tin được, anh ta hỏi lại.
“Đừng quan tâm đến mấy chuyện đó nữa, mày mau lên đi!”
Hồ Minh gào lớn, cảm giác ấy tựa như bốn phía đất trời bắt đầu nứt toát bùng lên, chẳng ngừng tiến gần mãi về phía anh ta.
“Mày còn không mau lên là cả hai người chúng ta đều phải chết đấy”
Âm!
Chính vào lúc này, thần hồn của hai người ào ra mãnh liệt vô cùng.
Ma công ngừng chuyển động, lượng linh khí cực lớn đen kịt lập tức tuôn trào ra từ cơ thể ấy.
Hồ Minh hoa mắt, sau khi nhìn rõ lại mới hoảng sợ phát hiện Tân Trạm vẫn bình yên vô sự đứng ở quảng trường.
Chương 2609
Còn vị trí mà anh ta đang đứng là vị trí mà vừa nãy hai người tách thân thể ra, dưới đất còn cắm một thanh kiếm sắc bén.
Quả nhiên không sai, mọi dự đoán của anh ta đều hoàn toàn chính xác.
Cũng có nghĩa là nếu như anh ta không quả quyết dừng việc thi chuyển ma công lại để hai người tách ra, e rằng lúc đó bọn họ đã bị đâm chết mất rồi.
“Huyễn thuật, ánh mắt trước đó của mày đã bày huyễn thuật khiến tao hoa mắt”
Hồ Minh bay lên trời, anh ta cắn răng nhìn Tân Trạm từ dưới mặt đất rồi gào lên, lúc này anh ta hiểu rõ hết mọi chuyện rồi.
“Chuyện này đúng là phải nên cảm ơn mày, nếu như mày không xâm nhập vào nhận thức của tao, e rằng tao vẫn sẽ không nhận ra được mày không có thể xác, dưới trạng thái linh hồn rất dễ bị ảnh hưởng bởi huyễn thuật.” Tân Trạm thờ ơ nói.
Cũng lâu rồi anh không động đến Tử Chú Thuật, bây giờ lại phối hợp nó với truyền thừa của Như Ý Tiên Tôn mà đối phó với một linh hồn của một người anh em nhà họ Hồ, quả thực vẫn là rất dễ dàng.
Hồ Minh mồ hôi nhễ nhại chảy xuống, chẳng phải thằng nhóc này là bậc thầy về con rối à? Sao lại là độc tu, còn là bậc thầy huyễn thuật nữa chứ.
Ma công bị phá tan, hiện giờ ngay cả thể xác của hai người đều mất cả rồi, tiếp theo phải đánh kiểu gì đây?
Nói xong, Tân Trạm lạnh lùng cười khẽ, rút thanh kiếm Thanh Đồng ra.
“Đại ca, làm sao bây giờ.”
Ở một bên không trung khác, Hồ Trung vẻ mặt đầy kinh hoàng.
Từ thiên đường rơi xuống địa ngục, khoảng cách cũng chỉ ngăn băng một cái chớp mät thê thôi.
“Chạy, tao với mày mỗi người chạy một bên, đừng quan tâm đến trận chiến này nữa, hai chúng ta giữ được mạng thì sau này lại tìm gặp nhau rồi cùng đi báo thù, giết chết toàn tộc của nó”
Hồ Minh nghiến răng nghiến lợi, không ngờ rằng lần này hai anh em họ lại thua trong tay hợp thể cảnh tứ phẩm của cái tên Tân Trạm này.
Đành phải vứt hết thể diện sang một bên, Hồ Minh và Hồ Trung mỗi người một trái một phải, dùng hết sức lực mà cao chạy xa bay để thoát mạng.
“Muốn chạy à? Tao đã biết từ sớm rồi.”
Tân Trạm cười lạnh một tiếng, vào khoảnh khắc đối phương tự phế đi ma công của mình, Tân Trạm biết thắng bại đã định rồi.
Hai người họ có muốn chạy cũng phải hỏi xem Tân Trạm có đồng ý hay không nữa mới được.
Hai người hợp thể, tốc độ cực kỳ nhanh, nếu như đuổi theo thì phí đi không ít công phu, còn nếu như đối phương tự nổ tan xác, tan tành vẫn là nhà họ Diệp.
Thay vì như thế thì chỉ bằng cứ khiến cho hai người bọn họ không có cơ hội tự nổ nguyên thần thôi.
Không có Thiên Hỏa Bộ và Huyết Độn Thuật thi triển ma công, Tân Trạm đứng tại chỗ, linh khí của thanh kiếm Thanh Đồng không ngừng ngưng tụ lại.
Lúc này mặt đất chỗ Tân Trạm đứng đang bắt đầu không ngừng rung lên.
Từng chút Thổ Linh Chi Lực không ngừng bay lên từ dưới mặt đất, tràn vào trong thân kiếm Thanh Đồng.
Tân Trạm của lúc này giống như một cây đại thụ thông thiên, hai chân như mọc rễ, không ngừng hút lấy những bản nguyên của mặt đất.
Tiếng rắc rắc vang lên, trong phút chốc, mặt đất xung quanh nứt toạc ra, vết nứt xuất hiện chẳng chịt.
Quảng trường nhà họ Diệp rộng chừng vài dặm, lúc này mặt đất trong sân bỗng nhiên ùng ục như nước sôi.
Mọi người thấy thế đều ngạc nhiên rồi từ từ bay lên.
Trong lúc mặt đất đang nứt toạc ra, sức mạnh bản nguyên của đất hòa vào linh khí đang tuôn trào trong thanh kiếm Thanh dần ngưng tụ lại thành kiếm khí màu vàng đất.
Ba chiêu thức được cha truyền lại cho mình, chiêu thứ hai trong đó là Liệt Địa.