“Cậu chỉ có tí tài này thôi Trương Đình đột nhiên trốn thoát, nhát kiếm này chém xuyên qua tán cây phía sau anh ta.
“Phải không?”
Tân Trạm mỉm cười, sau khi cây cối trong rừng đổ rạp, một mảng bột thuốc màu đỏ thẫm từ trên cao rơi xuống.
“Tôi đã sớm biết cậu sẽ dùng thủ đoạn này mà”
Đối mặt với đám bột thuốc đang rải rác khắp bầu trời, Trương Đình cười nhạt, linh khí từ cơ thể anh ta nhảy múa điên cuồng, bao nhiêu bột thuốc thổi bay hết.
“Cậu là thầy điều chế thuốc, nếu như tôi không phòng ngừa từ trước thì chẳng phải là một tên ngốc hay sao. Bây giờ để tôi xem xem cậu có thể làm được gì nữa đây”
Trương Đình đáp xuống đất, cười toe toét, từng bước từng bước đi về phía Tân Trạm.
“Một tên thầy điều chế thuốc nhỏ bé, một tên võ giả hèn mọn mà có thể giết được đệ tử nội môn của Hỏa Vũ Tông như tôi ư, đã thế còn cố giết tôi. Yên tâm, chờ đến tôi tra tấn cậu đến chết, tôi sẽ tàn sát tất cả mọi người trong thôn Đại Thanh, để cho chôn cùng luôn với cậu nha”
Anh ta tin rằng sau khi loại bỏ những thủ đoạn vớ vẩn đó thì Tân Trạm sẽ không phải là đối thủ của anh ta nữa.
Trương Đình đi tới và bắt lấy Tân Trạm.
Nhưng đúng vào lúc này, sắc mặt của anh ta thay đổi.
Bởi vì ở phía sau trong rừng cây, đột nhiên có âm thanh nào đó truyền đến khiến da đầu tê dại.
Trương Đình quay đầu lại, sửng sốt trong giây lát, anh ta nhìn thấy một đám khói đen dày đặc ở sâu trong rừng, chúng đang bay nhanh về phía anh ta.
Khi Trương Đình nhìn thấy có thứ gì trong đám khói đen ấy, đồng tử của Trương Đình đột nhiên co lại.
Trong đám khói đen này, có hàng nghìn con quái vật giống như ong, chúng đang vỗ cánh bay vo ve, cơ thể chúng chỉ to bằng lòng bàn tay, hai mắt chúng đỏ rực, dưới bụng có những chiếc gai nhọn hoắt, bụng cũng sáng lên. Tất cả bọn chúng đều điên cuồng lao về phía anh ta.
Tuy sức manh của những con ong có nọc độc này không cao nhưng chúng lại quá đông, vả lại nọc độc của loài ong này vô cùng đáng sợ.
“Chuyện gì đang xảy ra thế này!”
Trương Đình trông mà khiếp sợ, anh ta không thèm đếm xỉa gì đến Tân Trạm, vì vậy anh ta nhanh chóng rút lui và né tránh đám ong kia.
Anh ta tự hỏi bản thân rằng mình đã thận trọng từng li từng tí sau khi vào rừng rồi mà, vả lại cũng chưa bao giờ khiêu khích những con quái vật này.
“Anh nghĩ rằng tôi chỉ chuẩn bị những thứ bột đó cho anh thôi sao?”
Tân Trạm chế nhạo, cơ thể cũng lùi về phía sau.
Thuốc này là thứ khiến đám ong độc đó phát điên, chúng sẽ mất hết lý trí và giết chết tất cả các sinh vật sống trong khu vực này.
Tuy nhiên, Tân Trạm đã chuẩn bị sẵn loại thuốc thích nghi được môi trường này bôi ngoài cơ thể, vì vậy những con ong độc đó đang liều mạng tấn công Trương Đình.
“Á!” Trương Đình kêu gào thảm thiết.
Trong lúc bất cẩn, anh bị ong độc đốt vào mặt, má phải ngay lập tức sưng đỏ lên. Anh ta vội vàng xuất linh khí và giết chết đám ong độc đó.
“Tân Trạm, tao sẽ không tha cho mày đâu!”
Trương Đình rống lên, sau đó anh ta đột nhiên lấy ra một mảnh đá bùa, trong lòng lóe lên một tia đau lòng, rồi bóp vỡ nó.
Đột nhiên, một tia sáng bay thẳng lên bầu trời, từng đợt sóng khí khổng lồ đột nhiên bốc lên xung quanh Trương Đình, dưới hơi thở cuồng bạo của chúng, tất cả những con ong độc tiếp xúc đều bị hóa bột.
Thấy vậy, Tân Trạm bay trở về.