“Cho cậu một đồng tiền vàng Mai Tử, nếu cậu phát hiện ra nhớ nhất định phải báo ngay cho chúng tôi biết” Tân Trạm trực tiếp ném một đồng tiền vàng Mai Tử cho vị tu sĩ này.
“Hai vị yên tâm, tôi nhất định sẽ báo cho hai người đầu tiên” Vị tu sĩ đó bắt lấy một đồng tiền vàng Mai Tử, cầm tiền trong tay mặt mày liền hớn hở ngay tức khắc.
Kỳ thật hai người Tân Trạm cũng chỉ cần một người bỏ tiền ra mua tin tức liền tương đương với việc cả hai người cùng nhận được tin, trước đó cậu ta cũng chỉ nghĩ có thể bán đi một phần.
Hiện tại kiếm lời gấp đôi, tất nhiên vị tu sĩ này phải vui vẻ rồi, đồng thời cậu ta cũng quyết định chờ phát hiện ra dị tượng sẽ nói cho hai người Tân Trạm đầu tiên.
Sau khi vị tu sĩ này lui xuống, hai người Tân Trạm liền tự mình tu luyện.
Đăng Long Tiên Chu sắp khởi hành chạy vào Quỷ Hải.
Có điều tốc độ của nó không khác biệt là bao so với những du thuyền lớn của Lam Tinh trong trí nhớ của Tân Trạm.
Dù sao thì Quỷ Hải quỷ dị khó lường, cho dù đám bang Quỷ Hải này to gan lớn mật nhưng xem ra cũng không dám cho tàu chạy quá nhanh.
“Tôi nhớ là Như Ý Tiên Tôn cũng đã từng đi vào Quỷ Hải, không biết có lưu lại những ký ức liên quan đến nó không?”
Sau khi hai người tu luyện xong, trái tim Tân Trạm khẽ động một cái, anh vừa nghỉ ngơi, vừa tranh thủ lật lại những ký ức của Như Ý Tiên Tôn đã lưu lại.
Ở thời kỳ thượng cổ, mặc dù đối với những tu sĩ hiện tại mà nói dường như là cùng một khoảng thời gian, nhưng trên thực tế thời kỳ thượng cổ năm rộng tháng dài, chia ra làm mấy trăm vạn năm.
Mà ở thời đại Như Ý Tiên Tôn sinh sống, hai tộc tiên ma đã trở mặt hoàn toàn, từ thái độ hòa hợp đi đến tình cảnh đối đầu với nhau, mỗi ngày đều chiến đấu không ngừng nghỉ, đây là thời kỳ thượng cổ cuối cùng của khoảng thời gian năm rộng tháng dài đó.
Mà trước đó Quỷ Hải cũng đã được hình thành ở đây, hơn nữa đã có quy mô bước đầu cụ thể.
Nơi này đối với một người yêu thích du lịch khắp thiên hạ, xem xét các loại kỳ quan dị cảnh như Như Ý mà nói thì tất nhiên sẽ là một nơi dừng chân lý tưởng.
Như Ý Tiên Tôn đã từng nghỉ chân ở Quỷ Hải hơn một tháng.
Sau khi Tân Trạm lật xem những đoạn ký ức có liên quan đến Quỷ Hải cũng đã thu hoạch được rất nhiều.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thấm thoắt đã ba ngày qua đi.
Mà tấm lệnh bài của vị tu sĩ kia đưa cho Tân Trạm vẫn không có động tĩnh gì.
Có điều Tân Trạm cũng không hề cảm thấy sốt ruột, chỉ là một đồng tiền vàng Mai Tử mà thôi, hơn nữa vị tu sĩ kia cũng đã bảo đảm rằng nếu cả một đường đi đều không gặp được.
Phúc Duyên thì sẽ trả lại anh đủ số tiền đó.
Thế nhưng nói đến cái gì thì cái đó liền tới, ngay lúc Tân Trạm chuẩn bị đi ra ngoài xem xét tình hình xung quanh thì đột nhiên tấm lệnh bài truyền tin của vị tu sĩ kia đưa cho anh lúc trước liền vang lên.
“Có tin tốt rồi”
Tuệ Khả nhận được truyền âm của Tân Trạm cũng nhanh chóng đi ra, hai mắt sáng bừng lên.
Tên nhóc này nói về Phúc Duyên ở Quỷ Hải mê người như vậy làm cho Tuệ Khả cũng không khỏi cảm thấy hứng thú.
“Đi, chúng ta mau đi xem một chút.”
Hai người đi ra khoang thuyền lại phát hiện có không ít tu sĩ cũng nghe được tin đang cưỡi Tiên Chu bay ngay trên đầu của chiếc thuyền này.
“Là Thánh Ngự Thú, không ngờ rằng có thể gặp được thứ này ở đây”
“Nghe nói năm đó mỗi một binh lính của Tiên Tộc đều có một tọa ky, kết quả bây giờ chỉ có Quỷ Hải mới có, còn những nơi khác đều đã bị tiêu diệt sạch rồi”
“Không biết có thể bắt một con để làm tọa ky hay không?”
Mọi người đều đang hăng hái bàn tán, hai người Tân Trạm cũng đi tới vị trí đầu thuyền.