Mộ Dung Cẩm đã từng đánh với Vạn Hải, biết quy tắc của Vạn Hải, anh ta đợi người khác nhiều nhất cũng chỉ nửa tiếng.
Cho nên, Mộ Dung Cẩm chạy vào nhà vệ sinh suốt nửa tiếng mới dám ra.
"Đang ở trên lôi đài đấy.” Tần Trạm lắc ngón tay chỉ, như cười như không.
Sắc mặt Mộ Dung Cẩm khẽ biến, trong lòng lập tức hoảng hốt không thôi.
Nhưng anh ta vẫn cố gắng ra vẻ bình tĩnh: “May mà chưa đi, tôi sẽ giải quyết anh ta...ây da, bụng của tôi sao lại đau nữa rồi, không được, tôi phải...”
"Cậu ta thua rồi.” Lúc này, chủ quán Phan cũng không nghe nổi nữa.
Mộ Dung Cẩm sửng sốt, cau mày nói: "Thua rồi? Sao lại có thể? Ai đánh bại anh ta?"
"Đương nhiên là cậu Tần." Chủ quán Phan có chút không vui nói.
Vốn tưởng mời được cao thủ, không ngờ lại đưa về một kẻ vô dụng chỉ biết khoác lác!
"Đại sư nội công, chỉ có chút trình độ này thôi sao?” Tần Trạm không nhịn được cười nhạo nói.
Mộ Dung Cẩm còn chưa lên tiếng, Phan Duẫn đã không phục nói: "Anh kiêu căng gì chứ, anh Cẩm lên đó cũng có thể đánh bại tên đầu đá kia!”
Tân Trạm lười đấu võ mồm với mấy cô nhóc này, anh nhìn ông chủ Phan, nói: "Ông chủ Phan, nhớ kỹ lời tôi nói.”
“Vâng, vâng.” Ông chủ Phan liên tục gật đầu: “Cũng đã tối rồi, cậu ở lại ăn bữa cơm đi?”
"Không cần đâu." Tần Trạm nói. Sau khi ném lại câu nói đó, anh quay đầu rời đi.
"Nếu không phải mình xem thường cậu ấy, có lẽ cậu ấy sẽ không lấy nhiều tiền như vậy..." Ông chủ Phan nhìn theo bóng lưng rời đi của Tần Trạm, không nhịn được thở dài trong lòng.
Đáng tiếc, trên đời này không có thuốc hối hận.
Sau khi rời khỏi đây, Tần Trạm trở về núi Long An.
Mấy ngày kế tiếp: “Tin tức kẻ đào tẩu bị tấn công” càng lúc càng nổi bật, ngay cả sở bảo vệ cũng biết tin này, thậm chí lấy đoạn camera kia ra, để phân tích.
Mà “hung thủ" trong đoạn phim kia, cũng được coi là anh hùng, sở bảo vệ cực lực muốn tìm ra người đó.
“Cậu Tần, nghe nói sở bảo vệ tỉnh thành cử người đến, mục đích là để tìm kiếm vị anh hùng kia.” Trên đỉnh núi, mặt thẹo đứng trước mặt Tần Trạm nói.
Tần Trạm chậm rãi mở mắt, lắc đầu nói: “Tôi không có hứng thú với sở bảo vệ."
"Nhưng nếu cậu không xuất hiện, nhất định sẽ có người khác mạo nhận thay thế.” Mặt thẹo có chút lo lắng nói.
Tần Trạm mỉm cười, dường như không chút để ý.
Là thật thì không giả được, đã là giả thì không thật được.
Cùng lúc nhận được vinh quang, cũng sẽ gánh chịu nguy hiểm tương ứng.
"Vẫn còn một chuyện” Mặt thẹo nói: "Gần đây Kiếm Hổ đang dùng đan dược của cậu đưa để đổi lấy dược liệu”
"Ồ?" Tần Trạm nhướng mày: “Đây là ý kiến không tệ, xem ra tôi đã xem thường Kiếm Hổ rồi.”
Mặt thẹo bĩu môi, không nói gì cả.
Trong phòng làm việc của Kiếm Hổ, đã mời bác sĩ trung y đến, chuyên thu dược liệu cho hắn ta.
Mà rất nhiều người vì muốn có được viên bổ nhỏ này, không tiếc lấy nhân sâm gia truyền ra.
“Anh Kiếm, không biết anh cần những dược liệu này, để làm gì?” Một doanh nhân giàu có không nhịn được hỏi.
Kiếm Hổ hừ khẽ nói: “Đương nhiên là do vị trung y điều chế thuốc sau lưng tôi cần rồi! Tôi cho các người biết, chỉ cần các người lấy ra thảo dược từ trăm năm trở lên, loại đan dược này muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!"
Vì một câu nói này của Kiếm Hổ, rất nhiều doanh nhân giàu có tìm kiếm dược liệu cực phẩm khắp nơi.
Trưa hôm nay, Kiếm Hổ lau mồ hôi chạy đến tiểu khu Long An.
"Cậu Tần, nói cho cậu một tin tức tốt!" Kiếm Hổ có chút hưng phấn nói.
Tần Trạm chậm rãi mở mắt, nói: "Tin tốt gì?”
Kiếm Hổ xoa tay, nói: “Gần đây Gia Thành có một doanh nhân giàu có đến, gia cảnh người này khá giả, rất không đơn giản, lần này đến, nghe nói là muốn có viên bổ nhỏ!”
"Nói trọng điểm” Tần Trạm khẽ cau mày.
Kiếm Hổ vội vàng nói: "Nghe nói trong tay anh ta có hà thủ ô cất giữ năm trăm năm!"
"Năm trăm năm?” Ánh mắt Tần Trạm lập tức sáng lên: "Lời này là thật?”
"Vô cùng chân thật!” Kiếm Hổ hưng phấn nói: “Anh ta đã mời rất nhiều người, ai có thể cung cấp nhiều viên bổ nhỏ nhất, hà thủ ô sẽ cho người đó!”
Tần Trạm trầm mặc chốc lát, gật đầu nói: "Anh ta ở đâu, đưa tôi đến gặp anh ta."
Khách sạn Thiên Hào, có rất nhiều xe đậu trước cửa.
"Chồng ơi, không biết Kiếm Hổ kia có đến hay không.” Lâm Khinh Thiền ôm cánh tay Dương Nghị, có chút lo lắng nói.
Dương Nghị khẽ hừ một tiếng, nói: "Đến thì sao? Số lượng viên bổ nhỏ này mỗi tháng đều cố định! Số lượng trong tay anh e rằng còn nhiều hơn hắn ta!"
"Thật sao?!" Ánh mắt Lâm Khinh Thiền sáng lên: "Vậy thì tốt quá rồi, nếu có thể lấy được viên bổ nhỏ, tháng sau không biết đổi được bao nhiêu đan dược, đến khi đó chẳng phải phát tài rồi sao?”
Dương Nghị liếc cô ta, cười nhạo nói:
Tần Trạm gật đầu, ừ một tiếng.
Dương Nghị cười nói: “Vậy thật đáng tiếc, hà thủ ô này e rằng sẽ là của tôi.”
Nhìn thấy Tần Trạm, trong lòng Dương Nghị tức giận không nói nên lời.
Một phế vật dựa vào phụ nữ để leo lên, dựa vào đâu so được với tôi?
Hôm nay tôi phải cho cậu biết, cho dù có nhà họ Tô giúp cậu, cậu mãi mãi cũng không phải đối thủ của tôi!
Nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Dương Nghị, Tần Trạm không nói gì cả, ngồi xuống sô pha, khẽ nhắm mắt, bình tĩnh chờ đợi kết quả.
Dương Nghị khẽ hừ một tiếng, nói: “Cậu Tần từ bỏ như vậy sao?”
"Phải đó, hà thủ ô này e rằng sẽ thuộc về anh” Tần Trạm tùy ý trả lời.
"Biết thì tốt.” Dương Nghị hừ lạnh một tiếng, cẩn thận lấy sáu viên bổ nhỏ từ
Ông lão trung y kia gật đầu, ông ta cầm hà thủ ô nhìn rất lâu, sau đó gật đầu nói: “Ừm, quả thật là hà thủ ô, thời gian khoảng sáu trăm năm.”
Mọi người nghe vậy, lập tức vui vẻ.
Người họ Thiệu cau mày nói: “Tôi cần lượng lớn viên bổ nhỏ, ai ra nhiều nhất, hà thủ ô sẽ thuộc về người đó.”
"Tôi ra hai viên!” Có người hét lớn.
"Tôi ra ba viên!”
"Tôi ra ban viên! Còn ai nhiều hơn tôi nữa!”
Sau khi nghe thấy con số "ban viên", chân mày mọi người lập tức cau chặt.
Kiếm Hổ tổng cộng chỉ lấy ra hai viên, năm viên coi như là giá trên trời rồi.
"Haha, nếu không ai nhiều hơn tôi, hà thủ ô này sẽ thuộc về tôi." Người doanh nhân giàu có kia đứng lên nói.
"Chờ đã." Lúc này, Dương Nghị chậm rãi đứng dậy.
Anh ta giơ sáu ngón tay ra, nói: “Tôi ra sáu viên."
"Sáu viên?!"
Mọi người không khỏi biến sắc: "Sao trong tay anh lại có nhiều như vậy?”
"Chuyện này không liên quan gì đến anh.” Dương Nghị cười nói: “Tóm lại, hà thủ ô này tôi phải lấy được.”
Chính vào lúc này, Tần Trạm và Kiếm Hổ đuổi đến hiện trường.
Sau khi nhìn thấy Kiếm Hổ, mọi người xôn xao đứng dậy chào hỏi: “Anh Kiếm, anh đến rồi.”
"Tân Trạm? Sao cậu lại đến đây?” Dương Nghị híp mắt, không khỏi bật cười.
"Thế nào, cậu cũng muốn làm vụ này?” Dương Nghị có mấy phần khiêu khích nói.
Tần Trạm gật đầu, ừ một tiếng.
Dương Nghị cười nói: “Vậy thật đáng tiếc, hà thủ ô này e rằng sẽ là của tôi.”
Nhìn thấy Tần Trạm, trong lòng Dương Nghị tức giận không nói nên lời.
Một phế vật dựa vào phụ nữ để leo lên, dựa vào đâu so được với tôi?
Hôm nay tôi phải cho cậu biết, cho dù có nhà họ Tô giúp cậu, cậu mãi mãi cũng không phải đối thủ của tôi!
Nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Dương Nghị, Tần Trạm không nói gì cả, ngồi xuống sô pha, khẽ nhắm mắt, bình tĩnh chờ đợi kết quả.
Dương Nghị khẽ hừ một tiếng, nói: “Cậu Tần từ bỏ như vậy sao?”
"Phải đó, hà thủ ô này e rằng sẽ thuộc về anh” Tần Trạm tùy ý trả lời.
"Biết thì tốt.” Dương Nghị hừ lạnh một tiếng, cẩn thận lấy sáu viên bổ nhỏ từ trong túi ra, đi đến trước mặt anh Thiệu, cười nhạt nói: “Anh Thiệu, theo ước định, hà thủ ô này sẽ thuộc về tôi.”
Anh Thiệu gật đầu nói: “Họ Thiệu tôi nói sẽ giữ lời, nếu có cơ hội, tôi thật sự muốn gặp vị trung y kia."
Dương Nghi không khỏi hừ lạnh trong lòng.
Gặp vị trung y kia? Từ nay về sau, e rằng chỉ có tôi mới có tư cách gặp người đó!
Sau khi lấy hà thủ ô, Dương Nghị đi đến trước mặt Kiếm Hổ.
"Anh Hổ, hà thủ ô này có thể đổi được bao nhiêu viên bổ nhỏ?" Dương Nghị cười nhạt nói.
Kiếm Hổ suy nghĩ, nói: “Cậu muốn bao nhiêu?”
Dương Nghị cười nói: “Anh Hổ, tôi có một điều kiện, không biết anh có đồng ý không”
"Điều kiện gì?” Kiếm Hổ hỏi.
Dương Nghị cười nói: “Tôi muốn gặp riêng vị trung y luyện thuốc kia, tôi biết yêu cầu này hơi quá đáng, nhưng...”
“Được thôi.” Dương Nghị còn chưa nói xong, Kiếm Hổ đã trực tiếp đồng ý.
Dương Nghị sửng sốt, anh ta kích động nói: “Anh Hổ, anh nói thật sao?”
"Đương nhiên là thật.” Kiếm Hổ không ngừng cười lạnh: "Lời Kiếm Hổ tôi nói, sẽ không phủ nhận.”
“Cám...cám ơn anh Hổ!” Dương Nghị nói chuyện có chút hỗn loạn: “Anh yên tâm, ân tình này họ Dương tôi cả đời ghi nhớ trong lòng!"
"Chúc mừng anh Dương!” Các doanh nhân xung quanh có chút hâm mộ nói.
"Từ nay về sau, nhà họ Dương e rằng sẽ lên cao rồi."
"Hi vọng lúc đó người anh em họ Dương sẽ quan tâm đến chúng tôi nhiều hơn."
Dương Nghị có chút lâng lâng nói: "Không thành vấn đề, cứ để tôi!"
Nói xong, anh ta nhìn Tần Trạm đang nhắm mắt ngồi trên sô pha, không nhịn được cảm thán trong lòng: “Năng lực là do bẩm sinh, con người sẽ thắng số trời! Cho dù cậu may mắn thì thế nào? Cuối cùng tôi cũng thắng cậu một bậc!”
"Anh Hổ, vậy chúng ta đừng làm lỡ thời gian nữa, tối nay tôi làm chủ, mời anh và vị trung y kia dùng cơm!” Sau đó, Dương Nghị hưng phấn nhìn về phía Kiếm Hổ.
Mời bạn đọc trên truyệnVietwriterVietwriter