Chương 380
Cậu Vương ra sức lắc đầu, nói: “Tôi cũng có biết đâu, anh ta nói có người muốn giết tôi, tôi cho anh ta tiền anh ta cũng không chịu.”
Tần Trạm gật đầu, bảo: “Nhờ ba anh đi điều tra thử xem, mấy ngày này không có việc thì đừng ra ngoài.”
Cậu Vương gật đầu liên tục như gà mổ thóc. Rất dễ nhận thấy, cảnh tượng đêm nay đã khiến anh ta sợ mất mật rồi.
Sau khi nhìn theo cậu Vương rời đi xong, Tần Trạm cũng trở về nhà trọ.
Lúc này, đã là hơn ba giờ sáng, trong nháy mắt Tần Trạm đẩy cửa vào, chỉ nhìn thấy một bóng người đang đứng trước cửa sổ.
“Hiểu Điệp, nửa đêm không ngủ, đứng nơi này làm gì, giả quỷ sao?” Tần Trạm sợ hết hồn, anh vỗ ngực mình, không ngừng trợn trắng mắt.
“Tân Trạm, hay là anh làm cái lồng giam cho anh ta đi? Em cứ sợ anh ta sẽ tỉnh lại.” Phương Hiểu Điệp có chút sợ hãi nói.
Tần Trạm nhìn thoáng qua cô ta, đáp: “Yên tâm đi, anh ta sẽ rời khỏi nhà trọ này nhanh thôi.”
Ngày hôm sau, sau khi anh thức dậy, lại đi tới phía dưới một tòa nhà tên là Tân Hải dựa theo địa chỉ trên tấm danh thiếp.
Bình thường Trần Sinh Hùng sẽ ở trong văn phòng tầng hai mươi bảy của tòa nhà Tân Hải này, hơn nữa ba trăm sáu mươi lắm ngày, ngày nào cũng như vậy.
Tòa nhà Tân Hải cũng không được tính là tòa nhà cao cấp gì ở thủ đô, vị trí cũng không nằm ở trung tâm, nhưng cho dù là vậy thì vẫn có rất nhiều người trong tòa nhà.
“Đang là thời gian đi làm nên cũng đông người thật đấy.” Bên cạnh có một cô gái than thở: “Thiệt tình, không thể cách xa tôi một chút được sao?”
“Eo, mấy tên đàn ông thối, chỉ muốn nhân cơ hội để sờ mó thôi.” Một cô gái khác trang điểm xinh đẹp hừ lạnh và bảo.
Tần Trạm hơi nhíu mày, ý trong lời nói của cô gái này hiển nhiên là đang nói mình rồi.
“Đi ra, đi ra, ra ngoài hết cho tôi!”
Ngay lúc này, có mấy vệ sĩ dáng người cao lớn đột nhiên đi tới trước cửa, gã chỉ vào những người thang máy rồi nói: “Ra hết cho tôi, đi lượt sau đi!”
Sau đó, chỉ nhìn thấy mấy tay vệ sĩ này đang bao quanh một cô gái đeo kính râm và bịt khẩu trang, cùng đi vào bên trong thang máy.
“Cảnh tượng rầm rộ như vậy đoán chừng là có lai lịch lớn lắm đây, bọn mình vẫn nên ra ngoài lẹ thôi.” Hai cô gái ở bên cạnh Tần Trạm than thở một câu, sau đó vội vàng đi theo dòng người ra khỏi thang máy.
Tần Trạm hơi khép mắt lại, vẫn không hề di chuyển.
“Kêu cậu ra ngoài cơ mà, tai cậu bị điếc sao?” Một vệ sĩ chỉ vào Tân Trạm, rồi chửi ầm lên.
Tần Trạm nhíu mày, hỏi: “Thang máy này là của nhà anh sao?”
“Hừ! Cô chủ của chúng tôi có thân phận gì, làm sao có thể ở chung với đám người các người được chứ?” Vệ sĩ đó nói một cách mất kiên nhẫn.
Tân Trạm đáp với vẻ mặt không hề dao động: “Ngại chen thì đi lượt sau đi, không được thì đi thang bộ.”
Sau khi vứt lời một câu này, Tân Trạm lại hơi nhắm mắt lại.
“Con mẹ nó mày muốn chết à!” Vệ sĩ đó duỗi tay ra tóm lấy áo anh.
Nhưng gã vừa mới đụng vào anh thì cơ thể đã bắn ngược ra ngoài, rồi rơi mạnh xuống bên ngoài thang máy, sống chết chưa rõ.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Những người xung quanh đều sững sờ, hình như người trẻ tuổi đó còn chưa động đậy gì cả, mà người đàn ông vạm vỡ này đã trực tiếp bay ra ngoài rồi.
“Bỏ đi bỏ đi, chúng ta đi chuyến sau thôi.” Một vệ sĩ khác thấy tình thế không ổn, vội vàng khuyên nhủ: “Người này quá nguy hiểm, vẫn nên cách xa cậu ta một chút.”
Mấy vệ sĩ khác gật đầu, tất cả đều chui ra khỏi thang máy.
Trong thang máy rộng lớn chỉ còn lại mỗi mình anh đứng bên trong.
“Còn những người khác có vào không đây?” Tần Trạm liếc mắt nhìn bọn họ.
Những người bên ngoài đưa mắt nhìn nhau, không một người nào dám bước chân vào trong thang máy.
Tần Trạm không nói gì thêm, anh ấn lên cửa thang máy, rồi lại nhắm hai mắt lại.
Chẳng mấy chốc, thang máy đã dừng tầng hai mươi bảy.
Vừa ra khỏi thang máy, đôi mày của anh đã hơi nhíu lại.
Anh cảm giác được một nguồn khí tức cực kỳ quái lạ trong tòa nhà này.
“Thầy phong thủy?” Tần Trạm nhíu mày, khí tức này trùng khớp với âm dương bát quái, lại ẩn chứa một chút sức mạnh trời đất, ngoại trừ thầy phong thủy ra, thì Tần Trạm không nghĩ ra được thân phận thứ hai.
Điều này không khỏi khiến anh nhớ lại người mặc áo choàng đen đêm qua, hai nguồn khí tức này gân như có vài phần tương tự.
Anh cũng không nghĩ nhiều, với thực lực hiện tại của mình, cho dù đối phương có thân phận gì, thì anh cũng hoàn toàn không sợ hãi.
Sau khi bước vào văn phòng của Trân Sinh Hùng, Tần Trạm đưa danh thiếp cho Trân Sinh Hùng rồi nói: “Cậu Vương giới thiệu tôi tới đây.”
Trân Sinh Hùng gật đầu, ông ta quan sát anh rồi bảo: “Cậu chính là Tân Trạm gân đây rất nổi danh đúng không? Hôm nay vừa gặp quả nhiên không giống bình thường.”
“Ông quá khen.” Tần Trạm đáp lại một cách không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.
“Cậu muốn tìm tôi hỏi
truyện gì?”
Trân Sinh Hùng ngồi lên ghế sô pha, thuận tay rót một ly rượu vang.
“Đại hộ pháp của Tô Tề Hải, Yến Võ.”
Anh trả lời.
Trân Sinh Hùng nhìn anh, cười bảo: “Cậu Vương đã nói với tôi rồi, cậu muốn giết gã ta sao?”
“Không sai.” Tân Trạm tỏ ra hung ác: “Tôi sẽ không bỏ qua một ai của nhà họ Tô hết, chỉ cần để tôi bắt được thì tôi sẽ băm thây thành vạn mảnh.”
“Ha ha! Không tệ, có khí phách!” Trân Sinh Hùng bật cười: “Nhưng tôi không hiểu, cậu muốn tìm tôi hỏi chuyện gì?”
Tần Trạm im lặng một lát, rôi đáp: “Tôi muốn biết quá khứ của anh ta, những mối đe dọa của anh ta, hay nói cách khác là kẻ thù của anh ta, chỉ cần tin tức có liên quan đến anh ta thì tôi đều muốn biết.”
Trân Sinh Hùng nghĩ ngợi, sau đó nói: “Tôi không biết nhiều về quá khứ của cậu ta cho lắm, chỉ biết cậu ta đã phạm phải một chuyện, chọc vào người không nên chọc, sau đó bị tống vào nhà tù của hiệp hội võ đạo ở thủ đô, Tô Tê Hải đã đưa cậu ta ra ngoài, còn những chuyện khác thì tôi cũng không biết.”
Tần Trạm nhíu mày, anh trầm giọng đáp: “Trần Sinh Hùng, vậy ông có biết năm đó rốt cuộc anh ta đã phạm phải chuyện gì không?”
“Không rõ nữa.” Trân Sinh Hùng lắc đầu: “Mức độ quan tâm của tôi với những người như vậy không cao đâu.”
“Nhưng tôi ngược lại có thể điều tra giúp cậu.” Trân Sinh Hùng cười bảo: “Như vậy đi, cậu cho tôi ba ngày, tôi sẽ giúp cậu tra thử xem.”
“Được.” Anh đứng dậy. “Vậy làm phiền ông.”
“Không cần khách sáo.” Trân Sinh Hùng cười đáp.
Sau đó, anh cũng không ở lại lâu thêm, mà rời khỏi văn phòng của Trần Sinh Hùng.
Trên thực tế, anh hoàn toàn có thể thông qua đường dây này để tra ra tin tức liên quan đến Yến Võ, nhưng anh lại không làm như vậy.
Anh đứng ở cửa, khóe miệng nhếch lên một nụ cười không dễ phát hiện.
Trong văn phòng, Trân Sinh Hùng suy nghĩ một lát, cuối cùng cầm di động lên, rồi nhấn số điện thoại của Tiêu Dĩnh Thiến.
“Bà chủ, tôi là Trân Sinh Hùng đây, Tần Trạm vừa mới tới tìm tôi.” Trân Sinh Hùng trâm giọng nói.
Tiêu Dĩnh Thiến thấp giọng hỏi: “Cậu ta tìm ông làm gì?”
Trân Sinh Hùng vội vàng đáp: “Cậu ta muốn tôi điều tra thông tin về đại hộ pháp, nói muốn tìm đại hộ pháp sau đó giết chết cậu ta.”
Tiêu Dĩnh Thiến cười lạnh, nói: “Tên Tần Trạm đó thật sự dự định không chết không dừng với nhà họ Tô tôi như vậy sao. Cậu ta muốn gì thì ông cứ cho cậu ta. Vừa hay hiện giờ nhà họ Tô tôi đang thiếu người, đang muốn tìm đại hộ pháp về đây”