"Ba, ba cũng nghe thấy rồi đấy, là chính anh ta yêu cầu, điều này cũng không thể trách chúng ta được!" Phan Doãn vội vàng hô lên.
Trong lòng cô ta cực kì vui vẻ, nửa giờ mới có một chuyến thuyền, nếu Tần Trạm đi chuyến sau, bọn họ đã ăn cơm xong rồi.
"Tần tiên sinh, chuyện này..." Chủ quán Phan vừa định nói cái gì, Tần Trạm liền phất tay ngắt lời ông ta, lắc đầu nói: "Đi đi."
Chủ quán Phan thấy thế, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ có thể áy náy lên thuyền cùng Mộ Dung Cẩm.
Thuyền chầm chậm lướt đi, chạy về hướng về trung tâm hồ nước.
"Quá tốt rồi, lát nữa chúng ta nhanh chóng ăn luôn, tranh thủ ăn xong trước khi anh ta tới!" Phan Doãn hưng phấn nói.
"Không được phép nói hươu nói vượn!" Chủ quán Phan quát lớn, "Thầy Tần giải vây cho nhà họ Phan chúng ta, chúng ta phải nên biết ơn."
"Phi, anh ta chỉ vì kiếm tiền mà thôi!" Phan Doãn hừ một tiếng nói, "Nếu không phải ngày đó anh Cẩm không thoải mái, sao có thể đến lượt anh ta?"
Chủ quán Phan lườm Mộ Dung Cẩm một chút, không nhịn được khẽ hừ một tiếng.
Mộ Dung Cẩm vội vàng làm ra vẻ khiêm tốn nói: "Nếu như là tôi, tôi cũng chưa chắc có thể nhẹ nhàng thắng anh ta, ha ha."
"Ai nha, anh Cẩm chỉ thích khiêm tốn, ngay cả tội phạm bỏ trốn ở nước ngoài mà anh còn có thể giết, huống chi là một tên Vạn Hải?" Phan Doãn bĩu môi nói.
Mộ Dung Cẩm mỉm cười, từ chối cho ý kiến.
"Trời ơi, thần tiên kìa!"
"Đây là hiệu ứng đặc biệt sao? Hay là đang đóng phim?"
"Chẳng lẽ là lướt trên nước trong truyền thuyết?"
Đúng lúc này xung quanh bỗng nhiên truyền đến từng tiếng xôn xao, rất nhiều người đều cầm điện thoại lên đang quay cái gì đó.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Chủ quán Phan cau mày nói.
Đúng lúc này, ông ta nhìn thấy Tần Trạm đạp chân lên mặt nước, chạy nhanh đến phía giữa hồ nước.
Tốc độ nhanh chóng, vượt xa cả cái thuyền nhỏ này!
"Điều này... điều này sao có thể?" Chủ quán Phan há to miệng, ngược lại ông ta có nghe người ta nói qua, có một loại thuật pháp có thể chạy trên mặt nước, nhưng Tân Trạm đạp nước như giẫm trên đất bằng như thế này cũng quá khoa trương rồi?
Mộ Dung Cẩm đúng “vụt" lên, sắc mặt anh ta có chút khó coi.
Sư phó của anh ta đã từng thể hiện loại bản lĩnh này, thế nhưng khi sử dụng lại cực kì phí sức, nhưng Tần Trạm này... lại có vẻ rất nhẹ nhàng!
"Anh ta làm kiểu gì vậy? Không phải dưới nước mặt có thứ gì đó chứ?" Cho dù là Phan Doãn, cũng bị một màn này làm cho kinh ngạc.
Rất nhanh, Tần Trạm đã lướt qua mặt nước, vững vàng rơi vào trên tầng Vọng Nguyệt Các.
Mọi người bỗng nhiên lớn tiếng khen hay, giống như gặp được thần tiên vậy. Rất nhanh, thuyền nhỏ đã cập bờ.
Đám người vừa mới xuống thuyền, liền vây quanh Tần Trạm hỏi: "Chàng trai, cậu làm kiểu gì vậy? Có thể dạy tôi một chút không?"
"Chàng trai, tôi muốn bái cậu làm thầy!"
"Xin hỏi cậu đang đóng phim sao?"
Tần Trạm có chút bất đắc dĩ, anh đã sớm đoán được sẽ như thế, chỉ có thể kiếm cớ qua loa.
"Thầy Tần." Chủ quán Phan bước nhanh tới, ông ta khom người nói ra: "Quả nhiên bản lĩnh của thầy Tần là thần tiên!"
Tần Trạm khoát tay, nói ra: "Đi ăn cơm đi."
"Được, được." Chủ quán Phan liên tục gật đầu, trong lòng không khỏi vui mừng khôn xiết.
May mắn không đắc tội Tần Trạm này, nếu không về sau chỉ sợ sẽ phiền toái.
Chủ quán Phan chọn một căn phòng dựa vào mặt hồ, phong cảnh nơi này rất đẹp, trời nước một màu.
Gió nhẹ lướt qua, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.
Chủ quán Phan đã sớm gọi món ăn trước, ông ta vung tay lên, phục vụ liền bắt đầu mang thức ăn lên.
"Thầy Tân, đây là rượu tôi mang từ nước ngoài về, cậu nếm thử đi." Chủ quán Phan cung kính nói.
Tần Trạm hít hà, nói ra: "Tôi không thích uống rượu."
"Vậy... tôi pha một bình trà cho cậu!" Chủ quán Phan vội vàng nói.
Thái độ của ông ta càng thấp kém, trong lòng Phan Doãn càng khó chịu, nhưng nhớ tới một màn Tân Trạm đạp nước vừa rồi, cô ta lại có chút không chắc chắn.
"Anh Cẩm, anh có thể làm được không?" Phan Doãn thành thật hỏi.
Mộ Dung Cẩm cười nhạt nói: "Không làm được, đương nhiên, cái này cũng cũng không phải là thủ đoạn cao thâm gì, đơn giản là một chút thuật pháp cấp thấp thôi, cũng không có tác dụng thực chất gì cả."
Nghe được Mộ Dung Cẩm nói vậy, Phan Doãn lập tức đã sức mạnh.
Cô ta liền vội vàng gật đầu nói: "Đúng thế đúng thế, giả vờ giả vịt, không có tác dụng gì!"
Tần Trạm nhìn bọn họ một chút, không nói gì cả.
Da mặt của Mộ Dung Cẩm này đúng là đủ dày.
Sắc trời rất nhanh đã tối xuống, một vòng trăng tròn treo trên bầu trời.
Mấy người hóng gió, uống rượu, vô cùng thoải mái.
Mà lúc này, lại có một sự nguy hiểm ẩn nấp đang tới.
"Anh Ngũ, người kia ở ngay trên đảo nhỏ phía trước." Một bên khác hồ nước, có một số chiếc xe việt dã dừng ở gần đó, trong xe có hai người đàn ông sắc mặt độc ác đang ngồi.
Người đàn ông được gọi là anh Ngũ hơi híp mắt lại, "Chờ một chút."
"Anh Ngũ, chúng ta nhập cảnh liên tiếp, có thể khiến phía chính phủ bất mãn hay không?" Người bên cạnh anh ta cau mày nói.
Anh Ngũ lạnh lùng nhìn hắn ta một cái, nói ra: "Dám có can đảm can thiệp vào Thập Long Môn của tôi, chắc chắn sẽ phải chết, đợi tôi giết kẻ đó rồi nhanh chóng chạy thoát, ai mà biết được."
"Vâng, anh Ngũ."
Người được gọi là anh Ngũ đến từ Thập Long Môn, anh ta là sát thủ đứng đầu Thập Long Môn, tên đầy đủ là Ngũ Hào.
Những năm gần đây, số người chết ở trên tay anh ta đếm không kể xiết, mà tất cả nhiệm vụ anh ta làm, chưa từng có một lần thất bại.
Hơn một giờ sau, khách khứa trong Vọng Nguyệt Các dần dần rời đi, số người bắt đầu chậm rãi bớt đi.
Ngũ Hào đứng bên cạnh hồ nước, cơ thể bỗng nhiên bay lên không, chân đạp mặt nước lướt đi.
"Trời ạ, hôm nay là ngày gì vậy? Sao lại có thêm một người nữa?”
"Ừ... tôi căn bản đã xác định, bọn họ đang đang đóng phim! Chúng ta sắp được lên TV!"
Trong phòng Vọng Nguyệt Các, chủ quán Phan vừa mới lấy hợp đồng ra.
"Thầy Tần, cậu nhìn xem, nếu như không có vấn đề gì, cậu kí tên ở chỗ này là được rồi." Chủ quán Phan rất cung kính nói.
Tần Trạm tùy ý nhìn lướt qua, cầm bút "xẹt xẹt xẹt” kí tên mình vào.
Phan Doãn ở bên một bên tức đến mức cắn răng, hận không thể xông lên xé rách hợp đồng này.
Mà Mộ Dung Cẩm thì cảm thán nói: "Haiz, nếu như hôm đó sức khỏe tôi tôi, chú Phạm sẽ có thể tiết kiệm số tiền kia."
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một bóng người hiện lên ngoài cửa sổ, ngay sau đó, bóng người này liền nhảy qua cửa sổ, vững vàng rơi vào bên trong phòng.
"Trời, lại là giẫm lên mặt nước mà tới." Mộ Dung Cẩm thấp giọng kêu lên trong lòng, lần này ra ngoài, sao cứ gặp phải loại người biến thái này vậy.
"Cậu... cậu là ai?" Chủ quán Phan có chút khẩn trương nói.
Ngũ Hào liếc mắt nhìn ông ta, bỗng nhiên vung tay lên, đánh bay chủ quán Phan ra ngoài trong không trung.
"Đánh người từ xa?" Sắc mặt Mộ Dung Cẩm lập tức trở nên cực kỳ khó coi, loại tiêu chuẩn này, chỉ sợ sư phụ anh ta cũng không làm được!
"Là ai giết người của Thập Long Môn." Ngũ Hào thản nhiên nói.
Tần Trạm buông đũa xuống, chỉ vào Mộ Dung Cẩm nói ra: "Anh ta."
Thân thể Mộ Dung Cẩm khẽ run rẩy, không nhịn được tức giận mắng to ở trong lòng: "Đờ mờ nhà anh!"
"Anh?" Ngũ Hào đánh giá Mộ Dung Cẩm, lạnh giọng nói ra: "Anh có biết đắc tội Thập Long Môn, sẽ có kết quả gì không?"
Mộ Dung Cẩm run rẩy đứng lên, anh ta đang muốn giải thích, Phan Doãn ở một bên đã mắng: "Thập Long Môn cái chó gì, anh Cẩm sẽ không sợ mấy người!"
"Đúng không, anh Cẩm?" Phan Doãn xoay người lại, nở nụ cười xán lạn.
Mời bạn đọc trên truyệnVietwriterVietwriter