Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tân Trạm nhắc nhở Trần Thừa Phong một tiếng, rồi sau đó cũng không có mở miệng nói nữa, bởi vì không còn thời gian để giải thích quá nhiều nữa.



Phù ma ở trong đầu đã sắp không chịu được nữa rồi.



Sức mạnh căn nguyên kia của ngũ hành quá mạnh mẽ, chỉ dựa vào việc áp chế thì căn bản là không cách nào ngăn cản được, chỉ có hấp thụ hết trước khi bọn họ đến, rồi sau này từ từ luyện hóa mới được.



Tân Trạm đột nhiên nhắm mắt lại, bắt đâu nhanh chóng hấp thụ một lượng lớn linh thạch và nội đan của yêu thú.



Đồng thời lợi dụng lần chuyển hóa tiên khí này mà hấp thu tinh túy của ngũ hành.



Cũng may là trước đó anh đã cẩn thận quan sát qua cách Như Ý Tiên Tôn chuyển hóa khí tức, cũng học được không ít thứ quan trọng, nên lúc này mới có thể cùng lúc hấp thụ một lượng khí tức căn nguyên của ngũ hành như vậy.



Ở bên này, Tân Trạm nhanh chóng hấp thụ và chuyển hóa tiên khí.



Ở bên này, cách xa mấy chục nghìn cây số.



Một người thanh niên với vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo, đang dùng kiếm chém giết một con thú to lớn như một ngọn núi.



Trên người con thú to lớn có đầy rẫy vết thương, chắc hẳn là đã bị thanh kiếm chém trăm nghìn lần, hai mắt của nó trống rỗng, âm ầm ngã xuống đất, trong nháy mắt khi cơ thể rơi xuống đất, phân ra thành trăm nghìn đoạn.



“Sớm cút xa một chút thì cần gì phải bị bản thiếu gia đây hành hạ tới chết”



Người thanh niên lạnh lùng cười, dừng lại ở trên tứ chỉ của con thú to lớn này, bước qua đầu của nó, bỏ một gốc tiên thảo tỏa ra khí tức dàu đặc ở phía sau vào túi.



“Thánh Cảnh thật đúng là một nơi tốt mà, vô tình gặp được các loại cơ duyên, đáng tiếc là gia chủ không để cho mình đi tới nghĩa trang Đại Năng, gia chủ dòng chính quả thật là bá đạo mà”



“Những chỗ tốt lớn nhất kia thì chỉ Sài Chính Đạo mới có thể giành được, còn những thứ không tốt bằng thì mới có thể đến lượt của mình, chẳng lẽ Sài Chính Phi tôi đây có chỗ nào kém hắn chứ”



Người thanh niên thu hồi tiên khí, nghĩ tới đây thì vẻ mặt không khỏi hơi trầm xuống, nắm thật chặt trường kiếm ở trong tay, hừ lạnh một tiếng.



Anh ta thu hồi linh kiếm, đang muốn tiếp tục làm chút gì đó, thì đột nhiên miếng ngọc bội treo ở bên eo đột nhiên lóe lên.



“Hửm? Là gia chủ truyền âm”



Thấy ngọc bội kia sáng lên, Sài Chính Phi sửng sốt.



Gia chủ nhà họ Sài rất ít khi liên lạc với anh ta, đây là có chuyện gì vậy.



Anh ta cầm ngọc bội lên, rót một dòng linh khí vào, lập tức có một giọng nói truyền ra.



“Tất cả đệ tử của nhà họ Sài nghe lệnh, trong khu vực trung tâm của Thánh Cảnh, bên ngoài cách nghĩa trang Đại Năng ba cây số, có một tên nam tu là hung thủ đã giết Chính Đạo, người nào giết được hắn ta và đồng bọn, thì dòng chính tôi đây sẽ lập tức đề cử người đó làm người thừa kế của nhà họ Sài, quyết không nuốt lời”



Sau đó có một luồng khí tức linh khí xuất hiện bày ra tướng mạo và tu vi của mấy người Tân Trạm và Trần công tử.



“Sài Chính Đạo chết rồi sao?”



Đầu tiên là Sài Chính Phi sửng sốt, sau đó là vui mừng điên dại.



Đối với cái chết của thiên tài nhà họ Sài, anh ta không có một chút bi thương nào, chỉ có kích động.



Bởi vì ở trong lòng anh ta, bản thân mới là thiên tài của nhà họ Sài, chính là bởi vì sinh không được nên mới bị Sài Chính Đạo chèn ép.



“Chủ nhân nhà họ Sài chỉ có đứa nhóc Sài Chính Đạo là con, hiện tại anh ta chết rồi, ai có thể giết được hung thủ thì có thể nhận được sự chống đỡ của ông ấy”



Sài Chính Phi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía vị trí bãi tha ma cách đó khá xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK