*Chương có nội dung hình ảnh
**********
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chương 892: Một đôi bích nhân.
“Chúng ta đi tìm một phương hướng trước đi, bắt buộc phải đưa được cô chủ ra ngoài an toàn, chỉ cần cô chủ còn ở đây, thì nhà họ Diệp chúng ta vẫn còn hi vọng”Ông Trâu dặn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bà lão và những người kia đều gật đầu, lao ra theo ông Trâu.
“Anh Lam, lần này khiến anh phải chịu cảnh liên lụy rồi” Diệp Vũ Đình cũng là hổ thẹn vô cùng, dưới tình huống như thế này, người của nhà họ Phan bọn họ chắc chẵn sẽ không giữ lại cho Tân Trạm một con đường sống.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Đừng lo lắng, đợi một chút rồi nói tiếp”
Tân Trạm trên mặt tuyệt nhiên không để lộ bất kì biểu tình nào, đột nhiên kéo lấy Liêu Khải Trạch và Diệp Vũ Đình, bỗng anh bùng phát sức mạnh, khiến hai người lập tức dừng lại ngay tại chỗ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Anh làm cái gì thế hả?” Liêu Khải Trạch sửng sốt.
Tân Trạm im phăng phäc, không đáp lời nào, chỉ liếc mắt qua chỗ của Chi Trung, rồi lại phóng tầm nhìn về phía trước.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Diệp Vũ Đình bỗng nhiên lộ ra một thần sắc khác thường.
Phía trước, ba người ông Trâu xông lên, người ngăn cản ấy lập tức lại cản đường bà lão, ông Trâu và một người nữa nhân cơ hội này vây công, lấy ba chọi một, chắc chắn không để hở ra một lỗ hổng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Có điều ngay giờ phút này, dị biến bỗng xảy ra.
Ông Trâu xuất ra một chiêu, vậy mà lại sượt qua người nhà họ Phan, ông quật ngã người bạn già đồng hành cũ của mình ngã nhào ra ngoài, miệng phun máu tươi, máu nhuốm tung tóe.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau đó, ông nhanh chóng ném ra một sợi sơi thừng pháp bảo, trói chặt ông lão lại, lại phối hợp cùng người của nhà họ Phan chế ngự bà lão.
“Ông Trâu, ông làm cái gì thế hả?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bà lão và vị trưởng lão kia đều thảng thốt kinh ngạc, vô cùng hốt hoảng, chẳng ngờ người bạn đồng hành họ tin tưởng bao lâu nay, vậy mà lại đâm lén tấn công từ sau lưng họ.
Cảnh tượng thế này bỗng dưng xuất hiện, quả thực khiến mấy người nhà họ Diệp trở tay không kịp.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Một ông Trâu trung thành nhất trong đám người bọn họ, hóa ra lại là một kẻ phản bội.
“Ông Trâu, tại sao vậy?” Diệp Vũ Đình khó tin, giương tròn hai mắt, dùng đôi con ngươi to màu đen nhánh nhìn đối phương mà hỏi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Cô chủ, có lỗi với cô Làm xong hết tất thảy điều này, ông Trâu bước đến đứng bên cạnh Phan Chỉ Trung, giây phút ấy, biểu cảm ông ấy đã hoàn toàn biến đổi, rõ ràng là một gương mặt đắc ý tột độ.
“Kẻ sĩ chết vì tri kỷ mi cậu chủ Phan đối xử với tôi rất tốt, nên tôi định sau này sẽ nhận cậu chủ làm chủ nhân của mình”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Nhưng trước đây gia chủ nhà họ Diệp đã từng cứu mạng ông đó, ông lại đối xử với ông y như vậy à?” Một vị trưởng bối của nhà họ Diệp lên tiếng.
“Ha, ha, ông ấy đúng là đã từng cứu tôi, nhưng đó đã là chuyện của biết bao nhiêu năm về trước rồi, những gì tôi nợ nhà họ các người, tôi đã trả xong ạ nói một cách không hề có chút gánh nặng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Chẳng trách được, ông vẫn luôn nhắm vào anh Lam, ông sợ cậu ấy phá đi chuyện xấu của ông đúng không?” Liêu Khải Trạch hừ lạnh, nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tân Trạm nghe xong, nhịn không được mà cười phá lên thành tiếng, sau đó anh dùng vẻ mặt đầy ý giễu cợt, mỉa mai mà nhìn ông Trâu: “Lão già kia, ông đúng là một gái làng chơi nhưng lại vừa muốn lập đền thờ miếu phụng.
Nếu tôi không nhầm, thì ngày chết của ông.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
sắp đến rồi đấy, nhà họ Phan đã đáp ứng cho ông điều kiện gì rồi hả?”
Diệp Vũ Đình cũng dùng vẻ ngạc nhiên vô cùng, nhìn về phía ông Trâu “Ý thuật của tên nhóc cậu quả thực rất tốt, tôi đây quả thực đã trúng phải kịch độc, Nhà họ Phan đã đồng ý cho tôi bảo vật để trị liệu, tôi cũng muốn sống tiếp mà, đâu còn cách nào nữa đâu” Ông Trâu cuối cùng cũng dứt khoát nói hết, không muốn che giấu thêm điều gì “Tôi nói này, ông thực sự chưa từng suy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
xét đến việc độc đó là do người nhà họ Phan hạ à?” Tân Trạm nghiền ngẫm nói.
Khuôn mặt ông Trâu lúc ấy bỗng chốc thay đối, ông sững người, vội vàng nhìn về phía Phan Chỉ Trung.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ông Trâu à, đừng nghe tên tên nhóc này đặt điều chia rẽ chúng ta, vấn đề của ông, bản thân ông là người hiểu rõ nhất, không liên quan gì đến người của nhà họ Phan chúng tôi đâu” Phan Chi Trung cau mày, nói.
“Tên nhóc này mồm lưỡi nhanh nhẹn, tôi thấy, hay là giết trước đi cho xong, tránh để cậu ta làm ra chuyện xấu” Ông Trâu tức giận mà nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Phan Chỉ Trung vừa vung tay lên, ngay lập tức, một đám người nhào đến vây quanh ba người bọn họ.
“Chờ một chút đã, tôi còn chưa đầu hàng mà, tôi cũng có thể giống như ông Trâu, giúp các người bắt bọn họ lại” Tân Trạm bỗng dưng mở miệng nói lời này.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Bất luận cậu nói cái gì, bọn tôi cũng sẽ nhất quyết không tin, cậu làm thế này, chắc không phải là muốn kéo dài thời gian đâu hả?”
Phan Chỉ Trung cười lạnh, nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ồ, bị ông phát hiện rồi”
Lời này của Tân Trạm, bỗng nhiên lại khiến cho Phan Chỉ Trung nhất thời sững sờ. Tên nhóc này là thật sự đang muốn kéo dài thời gian hay sao? Cậu ta đang đợi cái gì cơ chứ?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Tốt nhất là các người nhìn lên trời xem xem đi” Tân Trạm đưa tay chỉ về hướng bên trên bầu trời.
Tất cả mọi người bất giác ngẩng đầu lên cao, có điều giây phút ấy, khoảng không sơn cốc vẫn âm u một mực như cũ, chẳng hề có lấy một chút động tĩnh gì.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Chết tiệt, bị chúng lừa rồi!”
Nhìn thấy Tân Trạm dắt theo Liêu Khải Trạch cùng Diệp Vũ Đình chạy nhanh như cắt ra đằng xa, ông Trâu hét lên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mọi người lập tức đuổi theo.
Bên ngoài sơn cốc, trận pháp ánh sáng bỗng lập loè, nhấp nháy, ngăn cách hai phía trong ngoài “Phái”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tân Trạm chạy như bay, hai chân bất định, các đầu ngón tay bất giác bản ra những tia sáng rọi, điểm lên đỉnh trên của trận pháp.
Ngay lập tức, trận pháp tan ra, tạo ra một cái lỗ hổng lớn, trong ánh mắt đầy kinh ngạc của Diệp Vũ Đình và Liêu Khải Trạch, Tân Trạm kéo theo bọn họ, cả ba người nhảy thoát ra ngoài “Tôi bỏ cuộc rồi, chìa khoá đưa các người Tân Trạm nhìn thấy đám người nhà họ Phan bọn họ đồng thời cũng lao ra khỏi trận pháp, tuỳ ý vứt ra một vật gì đó.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đôi mắt Phan Chi Trung loé sáng rực rỡ, phát ra một luồng khí lôi theo mà đi, có điều ngay tại giây phút ấy, vật phẩm kia đột nhiên nổ tung, biến thành một dải sương trắng bao phủ quanh trời, lập tức dính chặt lấy mặt mọi người, làm mờ đi tâm mắt của bọn họ một khoảng lâu.
“Tên tên nhóc chết tiệt này! Bắt được bọn chúng rồi, ông đây nhất định phải dùng thiên đao vạn quả mà chém chúng thành từng mảnh” Ông Trâu phẫn nộ tột độ, hét lớn lên “Anh Lam, Liêu Khải Trạch, hai người vẫn nên chạy trước đi thôi.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ba người bọn họ cứ mãi qua lại không thôi ở khe hẹp nơi vực sâu, Diệp Vũ Đình nhịn không được mà lên tiếng nói.
“Vũ Đình, em đang nói cái gì vậy hả?” Sắc mặt Liêu Khải Trạch nhất thời biến đổi, giận dữ mà nói với cô: “Em nghĩ anh là loại phản đồ giống ông Trâu kia hay sao, tấm lòng mà anh dành cho em trước nay chưa từng thay đổi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tuy không thể sinh cùng tháng cùng năm, thì chúng ta cũng có thể chết cùng năm cùng tháng mà”
Tân Trạm thấy vậy, khe khẽ gật đầu, anh sớm đã nhìn ra được, đôi nam nữ thanh niên này là một đôi nam thanh nữ tú, tài sắc tương đồng, mà hiện tại xem ra, tỉnh cảm giữa hai người bọn họ khá là chân thành tha thiết, cái chết đã cận kề ngay trước mắt cũng không muốn phân ly.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Điều này bỗng làm cho Tân Trạm nghĩ đến mình và Tô Uyên, anh và Tô Uyên nếu ở cạnh nhau thì cũng là giống như thế này đây.
Diệp Vũ Đình không kìm được nước mắt mà khóc nức nở, Liêu Khải Trạch đến bên cô, †ay năm tay nhau, tựa hồ như muốn chứng minh bọn họ sẽ mãi mãi không cách xa nhau.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Chỉ là em tiếc nuối, không thể đợi được đến ngày cùng anh kết hôn nữa”
“Anh Lam, tôi và Vũ Đình đi không được nữa rồi, anh đi trước đi”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Liêu Khải Trạch nhìn về phía Tân Trạm, cười một cách sáng khoái, cởi mở nói: “Chúng tôi cố ý đi ngược hướng đấy, với năng lực của anh, bọn họ giữ không được anh đâu.”
Diệp Vũ Đình cũng gật đầu, hai người đã cùng nhau bày mưu tính kế, hi sinh bản thân mình, chừa lại cho Tân Trạm một con đường sống.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Thực ra lời hứa hẹn với anh đã hoàn thành xong hết rồi, bây giờ anh đi, chúng tôi cũng không có bất kì ý kiến gì hết” Diệp Vũ Đình cũng cười cười, cô nói Tu vi hai người bọn họ cũng chỉ ngang mức Hóa Cảnh cấp một cấp hai, đối mặt với nhà họ Phan, hai người họ căn bản không đủ sức để kháng cự lại.
Mà họ với Tân Trạm chỉ là tình cờ gặp gỡ như bèo nước gặp nhau, không nhất thiết phải vì hai người bọn họ mà hi sinh tại nơi này.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Lời hứa vẫn chưa thực hiện xong mà, chìa khoá còn chưa tìm được nữa, làm sao tôi có thể rời đi chứ hả? Hai người này, thật là!”
Vậy mà Tần Trạm lại cười lên một tiếng, thoải mái, khoan thai vô cùng, khiến hai người Diệp Vũ Đình và Liêu Khải Trạch phải sửng sốt, không thể ngờ được vào hoàn cảnh như thế này, Tân Trạm vẫn tình nguyện ở lại đây cùng bọn họ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Anh Lam, anh muốn nói chúng tôi vẫn còn hi vọng có thể tiếp tục sống nữa hay sao?” Nghĩ đến điều gì đó, Liêu Khải Trạch nói.
“Tất nhiên, chúng ta sẽ không bao giờ chết được” Tân Trạm nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tuy giọng nói của anh rất bình thản, ung dung, ấy vậy lại còn mang theo một tia hi vọng trấn an lòng người, đang lan tỏa ngập tràn khắp phía, làm cho hai người bọn họ thoáng chốc cũng yên tâm đi phần nào.
“Nực cười!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong khi mấy người vội vã chạy trốn, đám người bên Phan Chi Trung đã dần dần đuổi kịp đến rồi.
Sắc mặt Liêu Khải Trạch và Diệp Vũ Đình thay đối cực mạnh, khoảng cách thực lực giữa hai bên quả thực có sự chênh lệch quá lớn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”