Lúc này, một người cao to từ bên trong địa lao bước ra, ông ta vừa mới mở miệng, đã khiến đám người đang xôn xao bỗng nhiên im bặc.
“Triệu Hạo Thiên, sao ông lại ở bên trong? Trên người ông sao không có một vết thương nào hết vậy?” Trường Xuân Hàng có chút giật mình hỏi.
Triệu Hạo Thiên là người mạnh nhất trong đám, nếu nói lúc trốn khỏi nơi này thì Triệu Hạo Thiên sẽ là người thoát ra đầu tiên, không ai có thể vượt qua ông ta.
Nhưng lúc này, trên người Triệu Hạo Thiên không có một chút dấu hiệu nào của việc vừa đánh nhau, tu vi cũng vô cùng sung mãn.
“Là bởi vì tôi vốn chưa từng rời khỏi nơi này, tôi đã biết có rời đi cũng vô ích, bọn họ có Thần Thạch Quay Ngược Thời Gian, các người trốn đi cũng chỉ là làm chuyện dư thừa mà thôi”
Triệu Hạo Thiên nói một câu, làm cho đám người còn lại giật bắn mình.
“Thần Thạch Quay Ngược Thời Gian là cái gì? “Có người mờ mịt hỏi.
“Đó chính là bảo vật thượng giới của Vấn Tông”
Sắc mặt Trường Xuân Hàng trầm xuống, nói: “Vật này cũng.
được xem là một loại trận thạch, trên trận pháp đặt viên đá này lên là sẽ có năng lực quay ngược thời gian, chỉ cần khoảng cách thời gian không quá lâu, thì sức mạnh của trận pháp sẽ không có bất kì giới hạn nào, một khi trận pháp này mở ra, thì người bị trận pháp khống chế sẽ lập tức biến trở về nơi bắt đầu”
“Thì ra trên đời này còn có món đồ như vậy” Tất cả mọi người có chút kinh ngạc thốt lên.
Đôi mắt của Tân Trạm từ từ nhíu lại, anh có cảm giác, điều mà Trường Xuân Hàng nói là đúng.
“Triệu Hạo Thiên, tại sao ông biết ở đây có Thần Thạch Quay Ngược Thời Gian mà không nói cho chúng tôi một tiếng, chúng tôi đang ngồi chung một chiếc thuyển, vậy mà ông lại để mặc cho bọn tôi làm chuyện vô ích!” Từ lão ma đầu có chút âm u nói.
Không ít tù binh đều có chút phẫn nộ, nếu không phải tu vi của Triệu Hạo Thiên cao cường, sợ là bọn họ đã sớm lao vào đánh ông ta.
“Ha ha, tôi nói cho các người biết, các người sẽ tin tưởng tôi sao?”
Triệu Hạo Thiên giễu cợt, cười nói: “Cho là tin tưởng đi, vậy các người tính làm sao, trốn hết ở đây không đi thì Thần Thạch Quay Ngược Thời Gian vĩnh viễn sẽ không được sử dụng, đây là chuyện sớm muộn gì cũng phải xảy ra”
Có người lên tiếng : “Vậy đi phá hủy Thần Thạch trước là được rồi”
“Đã gọi là Thần Thạch thì không dễ phá hủy, nếu cố ý đánh nát nó, thì thời gian, không gian sẽ bị đảo lộn, tất cả chúng tôi đề sẽ bị nó xé nát”
Trường Xuân Hàng nhìn chằm chằm vào Triệu Hạo Thiên.
“Vậy chắc ông đã chuẩn bị cách khác để chạy thoát khỏi nơi này rồi”
“Tôi nghĩ lúc này thay gì phân tích chuyện của tôi thì các người nên suy nghĩ bước tiếp theo phải làm thế nào đi” Triệu Hạo Thiên chỉ một ngón tay ra, cười lạnh.
“Các người nhìn kìa, những trưởng lão của Vấn Tông đều đã đến rồi”
Lúc này đám người mới bừng tỉnh, chuyện đã xảy ra rồi thì nói tới nói lui cũng vô dụng.
Quan trọng nhất lúc này là phải nghĩ ra được cách thoát khỏi đây.
Hiện tại Vấn Tông đã có sự chuẩn bị, lúc này ra tay kết quả sẽ không còn được như lần trước, bọn họ muốn chạy trốn sợ là khó khăn hơn gấp mười lần.
Tất cả mọi người kinh hãi, đảo mắt nhìn quanh bốn hướng, lần lượt từng bóng người đột nhiên bay lên, đen kịt cả một mảng trời bên trên trận pháp sau núi.
Trưởng lão chấp sự của Vấn Tông đã cho người bao vây toàn bộ nhà giam.
“Lần này xong đời rồi”
Trường Xuân Hàng mồ hôi đầm đìa, nhìn quanh nói: “Ông thấy người kia không? Đó là Tuân Trì, đệ nhất trưởng lão Vấn Tông, còn có Hạch Tâm trưởng lão, sức mạnh của mỗi người họ đều không thua kém Triệu Tấn Dục.
“Lần này phiền phức lớn rồi” Từ lão ma đầu cũng nghiến răng, trong lòng cảm thấy như đang ngồi bàn chông.
“Lũ tù nhân dơ bẩn kia, cho các người một cơ hội cuối cùng, quỳ xuống cầu xin tha thứ hoặc là chết”
Tuân Trì lơ lửng ở trên không, thần sắc ông lạnh lùng, xem bọn người Tân Trạm như là sâu bọ.
“Đi chết đi, ông đây một khi đã ra tay thì không có định sống sót rồi”
“Đừng thèm nghe ông ta nói, trước đó tôi đã thấy có người đứng ra đầu hàng, bị bọn họ chém chết ngay lập tức.”
“Ha ha, dù sao tôi cũng đã giết không ít đệ tử Vấn Tông, kiểu gì cũng sẽ bị trả thù, nhất định sẽ bị tra tấn đau đớn gấp trăm lần, thôi thì chọn cái chết có khi nhẹ nhàng hơn”
Không ai trong bọn họ bị Tuân Trì hù dọa, nhưng sâu trong mắt của mỗi người đều có nỗi tuyệt vọng sâu xa.
Lần này sợ là phải chiến đấu tới chết thật rồi.