Tân Ngọc Xuyên sau khi rời khỏi cung điện Tân Minh, liền một đường chạy như bay, khiến không khí gào thét, tiếng động ù ù không ngừng vang lên.
Rất nhiều người nhà họ Tân đều bị âm thanh trên không này thu hút, nhìn lên thì thấy Tân Ngọc Xuyên đang mang theo không ít người, còn có người tộc Huyết Man cùng bay ngang qua, tất cả đều kinh ngạc trong lòng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Không ít người đều động tâm tư, đi theo sau Tân Ngọc Xuyên.
Tân Ngọc Xuyên nhìn thấy phía sau càng ngày càng nhiều người, trong lòng cũng cười vui sướng.
Ông ta cố ý tạo ra tiếng lớn như thế, chính là để thu hút thêm nhiều người đến vây xem.
Đến thời điểm ông ta ở trước mặt Tân Trạm kia giáo huấn sẽ hoàn toàn áp chế tôn nghiêm của nhất mạch.
Còn về phần ngoài ý muốn?
Với loại tu vi này của Tân Trạm ông ta có thể một tay bóp chết, ở trước mặt ông ta, câu ta không có tư cách làm ra sóng gió gì, sẽ chỉ bị chính ông ta mạnh mẽ trấn áp.
Ngược dòng thời gian, khi những người tộc Huyết Man tìm thấy Tân Ngọc Xuyên, Tân Trạm và Tân Mạnh đã đến đất tổ của nhà họ Tân.
Trong đất tổ chiếm diện tích rất lớn, trong đó có một khu là nơi tế tổ cùng thịnh phóng các bài vị của nhà họ Tân qua từng thời đại, mà một bên khác là nơi kiểm trắc.
Trong đó, nó có thể được sử dụng để xác nhận thân phận tộc nhân.
Hai người bước vào tòa nhà, ở đây khá vắng, không có nhiều người.
Trong đó có một vị tu sĩ trung niên đang chỉ dẫn cho hai vị tu sĩ tham gia kiểm tra.
Mà cách đó không xa, có một ông lão râu tóc bạc trắng, ngồi xếp bằng, nhắm mắt luyện công.
Cảm giác được có người tới, ông ta mở mắt ra, nhìn thấy Tân Sở Phi, khế mỉm cười.
“Sở Phi, hôm nay sao lại có thời gian sao lại tới nơi này tìm ông thế”
“Ông ba, cháu mang rượu đến cho ông đây” Tân Sở Phi cười tựa như làm ảo thuật lấy ra hai bình rượu ngon.
“Để ông thử xem”
Ông lão trực tiếp đánh vỡ nê phong, nhấp một ngụm, nhất thời tán thưởng kêu lên một tiếng.
“Thật sự là rượu ngon, hiếm thấy nhóc con cháu còn nhớ tới ông già này”
“Đứa nhỏ này là?” Ông lão lại nhìn Tân Trạm.
“Đây là anh tư của cháu, tên là Tân Trạm, anh ấy là đến…”
“Tân Trạm, ông biết rồi, qua đó tìm đồ đệ của ông tham gia kiếm tra đi” Ông lão gật đầu, trực tiếp chỉ vào người tu sĩ trung niên ở xa xa kia.
Tân Trạm gật đầu đi tới.
Tân Sở Phi ngẩn người, cũng hiểu được, hẳn là anh cả của mình đã nói trước với ông.
“Cậu là Tân Trạm đúng chứ, so với thời gian ước định thì cậu đến hơi sớm, nhưng bài kiểm tra này có thể thực hiện cùng một lúc hai người. Các cậu đi theo tôi.”
Người tu sĩ trung niên kia gật đầu khi nhìn thấy Tân Trạm, sau đó vẫy tay, gọi một người tu sĩ trẻ khác bước vào trong cùng với anh ấy.
Ở sâu trong tòa nhà này, là một gian phòng rất rộng lớn.
Mặt đất được bao phủ bởi những hoa văn trận pháp, ánh sáng nhạt lập lòe.
Trong đó có hai vị trí được đặt bằng đệm cói.
Người đàn ông để cho Tân Trạm ngồi trên đệm, sau đó ông ta vung tay lên, hàng chục viên linh thạch bay ra khỏi tay áo và đáp xuống mỗi góc của trận pháp.
“Sau khi kiểm tra bắt đầu, các cậu sẽ bước vào không gian hư ảo, nhưng đừng sợ. Đó là không gian do tổ tiên xây dựng, không có nguy hiểm gì cả. Khi các cậu vào bên trong, chỉ cần làm theo trình tự là được”
“Nhưng cậu nhất định phải chú ý kiểm tra này chỉ có thể được thực hiện một lần trong mỗi giai đoạn lớn của tu luyện, vì vậy nếu bản thân thiếu tự tin thì cũng có thể rút lui vào lúc này. “