Ngô Bình Nhi cắn răng, cô ta cũng không xem thường Tân Trạm, không ngờ quan tâm đối phương nhưng ngược lại bị đối phương cắt ngang một cách lạnh lùng.
Ở trong tộc nhà mình ai dám nói chuyện với cô ta như thế cơ chứ.
Nhưng mà chuyện khẩn cấp, Ngô Bình Nhi cũng biết Tân Trạm không kịp giải thích, lập tức bay về phía phương hướng và đối phương đã nói.
“Cẩn thận một chút”
Nhìn thấy Ngô Bình Nhi chuyển hướng, kinh nghiệm chiến đấu của đầu trọc vô cùng phong phú, lập tức nghiêm túc mở miệng nhắc nhở.
Trước đây Ngô Bình Nhi bay loạn một đường, lúc này đột nhiên có mục tiêu rõ ràng, sợ là phía trước sẽ có thể có vấn đề.
“Đám người này, sợ là kinh nghiệm phong phú hơn so với mấy người trước đó.”
Thấy một màn này, trong lòng Tân Trạm cũng thở dài.
Đối phương phong toả bốn phía nghiêm mật, cho dù anh dùng độc đan, cũng không có tác dụng gì.
Cùng lắm anh cũng không định sử dụng đan được, cho nên không dùng được thì cũng không sao.
“Gào, gào!”
Ngô Bình Nhi chống chọi với sự trói buộc của lưới máu, bay rất nhanh về phía trước. Rất nhanh, một tràng tiếng gầm của thú dữ, dội vào trong tai của cô.
Ngay tại mấy dặm phía trước, là một bây thú dữ hơn một nghìn con lít nha lít nhít.
Những thú dữ này ở chung một chỗ, khí tức giống như một ngọn núi cao ngất trời. Ở gần đó, cũng khiến người ta có một loại cảm giác chấn động hít thở không thông.
Thiếu chút nữa thì Ngô Bình Nhi ngất đi.
Tân Trạm này, bảo mình bay theo hướng này, cô còn tưởng rằng chỗ này sẽ bố trí cái gì.
Nhưng hơn nghìn con thú dữ chặn ngang như vậy, nếu như cô động vào, há chẳng phải là mình còn chưa bị Ngọc Sang đuổi kịp, thì đã bị thú dữ giết chết rồi sao.
Hơn nữa hiện tại đã đến nơi này, muốn đổi phương hướng cũng đã không thể nào nữa.
Chẳng lẽ Tân Trạm muốn bẫy chết mình sao.
Ngô Bình Nhi đang suy nghĩ bậy bạ, một thân ảnh từ phía trước bay lên, roi dài trong tay bay ra, đánh vào lưới máu bên ngoài cơ thể Ngô Bình Nhi một chút.
Nhất thời, đám người đầu trọc ở phía sau, phát ra một tiếng hét thảm.
Sở dĩ Ngô Bình Nhi khó mà phá được lưới máu, là bởi vì nó có liên quan đến những tu sĩ này.
Nhưng mà một roi Tân Trạm quất xuống, lưới máu thoáng thả lỏng một chút, Ngô Bình Nhi cũng bay đến bên cạnh Tân Trạm.
“Tân Trạm, những thú dữ kia sắp xông đến rồi”
Ngô Bình Nhi kêu lên.
Trước đó bọn họ phi hành về phía bên này, sau khi chúng thú dữ cảm ứng được, cũng đã bắt đầu xông lại tấn công.
Lúc này cách quá gần, ngay cả thú dữ khu vực nòng cốt, cũng đã chú ý đến bọn họ.
“Đừng lo, trước tiên ăn viên đan dược này”
Sắc mặt Tân Trạm vô cùng bình tĩnh, ném một bình sứ cho Ngô Bình Nhi.
Ngô Bình Nhi cũng không do dự, cô biết Tân Trạm là dược sư, trực tiếp một ngụm nuốt đan dược xuống.
Nhưng mà tiên đàn vào miệng, không có trị thương, cũng không gia tăng linh khí, ăn không có chút cảm giác nào.
“Cẩn thận phía sau.”
Ăn xong đan dược, Ngô Bình Nhi chú ý thấy, người đàn ông đầu trọc lại ra tay một lần nữa.
Hiển nhiên đối phương, cũng phát hiện thú dữ, định trước khi hoàn toàn chọc giận bọn chúng thì giết chết hai người trước đã.