Cung Doãn nhận được hai Kiếm Quyết do Tân Trạm truyền dạy, anh ta vui mừng khôn xiết và càng thêm kính trọng Tân Trạm, sau nhiều lần cảm ơn, anh ta đứng dậy rời đi.
“Tên nhóc cậu quá hào phóng với Cung Doãn, có lẽ cũng không phải đối xử với anh ta như người theo hầu” Phù Ma lúc này hiện lên và nói.
Đi theo Tân Trạm đã lâu, Phù Ma giống như giun đũa trong bụng Tân Trạm, Tân Trạm cho nhiều như vậy, chắc chắn không phải là không có mục đích.
“Loại tu vi của Cung Doãn, nếu chỉ là người theo hầu thì quá phí của giời không phải sao?” Tân Trạm cười nói.
Dù anh đã rời khỏi nhà họ Tân, thế nhưng vẫn đang chảy trong anh dòng máu nhà họ Tân thì đây là dấu vết không bao giờ có thể xóa bỏ được.
Hơn nữa anh đã thể hiện một ít bản lĩnh của Vô Tự Thiên Thư, bị một số trưởng lão trên đài hiểu nhầm rằng mình là một cơ thể thức tỉnh. Khi anh rời đi, bảy vị trưởng lão Thái Thượng đã đồng thời tìm kiếm. Điều này chứng tỏ tâm quan trọng của đối phương và cũng cho thấy rằng thế hệ sau của nhà họ Tân thiếu vắng những người như Tiêu Vũ Nhượng hay Bạch Thăng Tuyết.
Đợi đến khi thế hệ trước già đi, một khi cha xảy ra chuyện, hoặc thậm chí là triều Tân Hoàng gặp phải khủng hoảng, khi cần bản thân giúp đỡ, khi đó anh sẽ đơn độc một thân một mình trong khi có vô số vấn đề khó giải quyết.
Nói cho cùng, cho dù tu vi thông thiên thì một mình vẫn quá yếu, khó có thể chăm lo được mọi mặt.
Vì thế Tân Trạm mấy ngày nay đang suy nghĩ về việc thành lập một số thế lực cho chính mình ở Thượng giới Đại lục.
Trước đây chưa từng nghĩ tới, là bởi vì tu vi không đủ.
Thực lực là Phân Thần Cảnh, cho dù có thể chiêu mộ mấy người cũng không có tác dụng.
Nhưng bây giờ anh đang là Hợp Thể Cảnh tam phẩm, dựa vào Phệ Thiên Trùng, có thể chiến đấu với một người đỉnh phong cảnh hợp thể, cũng có thể làm một vài việc ở phương diện này.
“Cậu muốn giống như ông nội và cha mình, bồi dưỡng một người giúp mình” Phù Ma có chút đăm chiêu.
Lão Tân Hoàng năm đó bồi dưỡng Tân Bách Chiến, uy chấn Man tộc. Cuối cùng phải khiến Man tộc đầu hàng, từ đó quy thuận, không dám lỗ mãng nữa.
Mà Tân Phong Triết cũng nỗ lực hết mình để bồi dưỡng Lương Trạm Hưng Chiến vương, tên tuổi của Chiến vương vang vọng khắp ngũ đại hoàng triều thực lực cũng vô cùng lợi hại.
“Cung Doãn còn rất trẻ, hơn nữa phẩm hạnh tốt, lại có duyên với cậu, tương lai chưa hẳn không thể trở thành Độ Kiếp Cảnh” Phù Ma càng nghĩ càng cảm thấy ý tưởng của Tần Trạm rất thích hợp.
“Đến lúc đó nếu cậu lên làm Tân Hoàng thì Cung Doãn này sẽ là trợ thủ đắc lực của cậu, trung thành và tận tâm, tu vi lại cao, quả thực là chuyện tốt”
“Tôi lên làm Tân Hoàng? Còn chưa có dự định này”
Đại sư Tuệ Khả là nội vệ, Tân Trạm cười nói: “Cha của tôi đang độ tuổi xuân, sao còn cần tôi kế vị. Còn ông nữa, đừng nghĩ đến chuyện của tôi nữa, hãy nghĩ đến chính mình đi”
“Lế nào ông định cả đời này cứ ở trong Thức Hải của tôi, bây giờ ông không còn bị giam cầm bởi phụ hoàng tôi nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể ra ngoài”
Tân Trạm không ngờ rằng, câu hỏi này thế nhưng lại khiến Phù Ma im lặng.
“Thằng nhóc thối, cậu định đuổi tôi đi à?” Phù Ma im lặng một lúc lâu rồi mới khàn giọng nói.
Tân Trạm sửng sốt, sau đó mới nhận ra Phù Ma đã hiểu lâm ý của mình.
Phù Ma đã ở bên anh rất lâu, Tân Trạm không thể nói mối quan hệ giữa hai người là như thế nào, giống như các trưởng lão của Tân Trạm, mà cũng giống như bạn bè của anh.
“Ý tôi không phải như vậy, nếu ông đồng ý, ông có thể ở bên tôi vĩnh viễn. Nhưng ông không muốn sống một cuộc sống tự do sao?”
“Thực ra tôi cũng không biết mình muốn gì nữa” Phù Ma thở dài nói.