Xoẹt xoẹt xoẹt!
Lần này, sau khi Tân Trạm đi vào trong Bảo Tháp đã quen đường quen nẻo, nên anh sử dụng tốc độ nhanh nhất.
Mặc dù bên trong Bảo Tháp, ông già biến hóa khôn lường lại một lần nữa biến hóa, nhưng anh sử dụng mắt thần quét một lượt đã có thể phán đoán được ông lão này có phải là người có ấn ký hay không.
Mà một khi không có thì Tân Trạm sẽ bỏ qua, bay thẳng lên trên.
Tốc độ nhanh như chớp khiến các tu sĩ đứng ngoài đều phải há hốc mồm kinh ngạc.
Lần đầu tiên Tân Trạm đi lên trên lầu, bọn họ vẫn còn nhớ, tốc độ chậm như ốc sên, chỉ có về sau, tốc độ mới dần tăng lên.
Kết quả là lần thứ hai vào Bảo Tháp, tốc độ leo tầng của Tân Trạm còn nhanh hơn bất kì tu sĩ nào, chỉ trong vài cái chớp mắt anh đã leo lên được một tầng.
Cho dù gặp ông lão mặc áo trắng cần phải kiên nhãn chờ đợi thì cũng không chậm hơn bao nhiêu.
“Tân Trạm, thằng nhóc cậu thử nói suy đoán của mình xem lão già kia bày ra cấm chế với mục đích gì cho tôi nghe thử xem” Phù Ma nói.
“Có thể, chỉ có điều đó cũng chỉ là suy đoán của tôi, không có chứng cứ” Tân Trạm nói.
Trên thực tế, hiện tại cơ thể của mình đang để cho Phù Ma thao túng, nên anh cũng rảnh rỗi tới mức nhàm chán.
Vị tiền bối kỳ lạ kia, bởi vì bị hậu bối nhà họ Tăng coi thường thân phận mà đắc tội, cho nên mới lấy trộm ngọc giản truyền thừa của nhà họ Tăng, đặt ở trên đỉnh Bảo Tháp”
“Nếu như chỉ là trừng phạt thì những thử thách này quá phức tạp, nên tôi nghĩ rằng đây là một hình thức răn dạy” Tân Trạm nói.
“Người trẻ tuổi của nhà họ Tăng không có kiên nhẫn với các ông lão, càng không thèm đặt mấy ông già như bọn họ vào trong mắt, cho nên vị tiền bối này đã đặt ấn ký lên người các ông lão biến hóa khôn lường bên trong Bảo Tháp”
“Nhưng đồng thời, không phải tất cả những tu sĩ lớn tuổi đều đáng được người đi sau để tâm hoặc tôn trọng, cho nên trong số những ông già biến hoá khôn lường này, có người mang ấn ký, cũng có người không có thứ gì”
“Như vậy cũng để nhắc nhở nhà họ Tăng, phải chú ý đề cao ánh mắt nhìn người của vãn bối. Có vài người ông có thể làm lơ, nhưng có vài người lại không được” Tân Trạm nói.
“Cậu nói khá có lý, có lẽ sự thật chính là như thế” Phù Ma suy tư, lão ta cũng cảm thấy suy đoán của Tân Trạm rất đáng tin cậy.
“Đáng tiếc sau khi nhà họ Tăng xảy ra chuyện, lại vội vàng tìm kiếm vật trên đỉnh tháp, đến bây giờ vẫn chưa rõ hàm nghĩa trong đó.”
Tân Trạm lắc đầu, nếu không phải như thế, vậy thì chỗ tốt này của nhà họ Tăng cũng không thể nào đến tay mình được.
Tân Trạm bay lên tầng cao nhất trong tình huống không có bất cứ kẻ nào quấy rầy.
Rốt cuộc anh lại đi tới nơi này một lần nữa trong khoảng thời gian chưa đến nửa nén hương.
Ở trên ngọn tháp có đặt ngọc giản truyền thừa, ngọc giản vẫn nằm tại chỗ như cũ.
Tân Trạm bay lên, phủ lòng bàn tay có ấn ký lên trên đó.
VùI Ngọc giản khẽ run, ấn ký trên đó bay ra, kết hợp với ấn ký bên trong lòng bàn tay Tân Trạm, sau đó biến mất không thấy nữa.
Đến tận đây, ngọc giản truyền thừa của nhà họ Tăng này, đã hoàn toàn bị Tân Trạm lấy được.
Sau khi ấn ký biến mất, ánh châu báu lưu động trên bảo tháp, những ấn ký cấm chế mà ông lão đó để lại rút đi giống như thủy triều, tan biến không còn gì chỉ trong khoảnh khắc.
Nhìn từ bên ngoài, có thể thấy quầng sáng ở ngoài bảo tháp đang nhanh chóng biến hóa chớp tắt chớp sáng, tựa như †ỏa ra ánh sáng của sự sống, hay có thể nói là thay hình đổi dạng.
Chỉ trong mấy nhịp thở, nó đã khôi phục thành dáng vẻ vốn dĩ nên có của tháp truyền thừa, cảm giác xa lạ do cấm chế kia mang đến đã hoàn toàn biến mất.