Tân Ngọc Xuyên có chút bực bội, ông ta nhìn ba mình bình chân như vại thì đột nhiên suy nghĩ tới chuyện gì đó.
“Có phải là ba đã có kế hoạch gì rồi không?”
Tân Bách Vinh cười rồi nói: “Đương nhiên là có rồi, không phải Tân Trạm là thiên tài tuyệt thế mà tổ tiên công nhận à?
Còn phá vỡ ghi chép kiểm tra, bây giờ con để cho người lan tin này ra ngoài, khiến cho nó lan ra càng rộng càng tốt.”
“Phải để cho toàn bộ Tân hoàng đô, thậm chí toàn bộ hoàng triều đều biết Tân Trạm là thiên tài sẽ thừa kế vị trí Tân Hoàng”
“Cái này chẳng phải là tạo thế cho Tân Trạm, để cho danh tiếng của cậu ta càng thêm cao sao?” Tân Ngọc Xuyên nhíu mày rồi nói.
“Cây có mọc thành rừng gió vẫn thổi bật rễ. Nếu như ai cũng biết Tân Trạm thì chắc chắn sẽ có người muốn khiêu chiến, tăng danh tiếng cho mình. Chẳng lẽ nhà họ Bạch không muốn giết Tân Trạm, làm suy yếu lực lượng của nhà họ Tân chúng ta à? Hơn nữa, không phải sắp tới đợt tỷ thí với người Huyết Man rồi sao?”
Lúc Tân Bách Vinh nói chuyện thì có một sự hung ác lướt qua đôi mắt của ông ta.
“Con hiểu rồi”
Tân Ngọc Xuyên giật mình, ông ta cười rồi nói: “Chúng ta sẽ khiến cho Tân Trạm rét lạnh vì đứng ở chỗ cao, nếu cậu ta thăng thì sẽ dẫn tới càng nhiều kẻ địch, ngày nào cũng mệt mỏi đối phó, không thể nào tu luyện được”
“Nếu là cậu ta thua thì không xứng với cái danh thiên tài, ngã từ trên cao xuống, chìm trong ánh mắt xem thường của người khác. Cũng có thể để cho Tân Trạm không ngóc đầu lên được”
“Đúng thế, tới lúc đó thì cho dù chúng ta không nói cũng sẽ có người nghi ngờ rằng có phải đã có ai đó đụng tay đụng chân vào kiểm tra tổ địa không”
Tân Bách Vinh nở một nụ cười âm hiểm rồi nói: “Một thiên tài có chỗ bẩn thì cho dù có trưởng thành cũng không có tư cách thừa kế vị trí Tân Hoàng”
“Con hiểu rồi, bây giờ con sẽ đi thu thập tư liệu. Lần thi đấu của nhà họ Tân và tộc Huyết Man này, con sẽ khiến cho cậu ta không gặm được xương, khiến cho cậu ta xấu hổ mất mặt”
Đôi mắt của Tân Ngọc Xuyên lướt qua sự hưng phấn, sau đó ông ta quay người đi làm việc.
Trong trong không gian Huyết ngọc.
Tới tối, Tân Sương Nhan vẫn đi giám sát Tiêu Vũ Nhượng như cũ.
Nhưng người này cứ ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, cả ngày chẳng thèm nhúc nhích.
Tân Sương Nhan cũng đã lén lút sắp xếp rất nhiều cấm chế xung quanh ngọn núi này, cô ấy kiểm tra thì cũng không thấy dấu vết bị người đụng vào.
“Chẳng lẽ người này ngoan ngoãn như thế thật à?”
Tân Sương Nhan càng nhìn càng cảm thấy không thích hợp.
Tiêu Vũ Nhượng không như Tân Trạm, tốc độ hấp thu bản nguyên của anh ta chỉ được tính là bình thường. Ngồi im ba ngày như thế này cũng kém giá trị của kiếm Tân Vương.
“Phải đi tới xem xem mới được” Lúc tu luyện thì sợ nhất là người khác tùy tiện quấy rầy, nhất là dưới tình huống hai bên không thù hận gì nhau, bởi vì làm thế rất dễ gây thù chuốc oán.
Đây cũng là là do tại sao khi Tân Sương Nhan nhìn thấy Tiêu Vũ Nhượng ngoan ngoãn tu luyện lại không thăm dò quá nhiều.
Nhưng đã một ngày trôi qua, cô ấy không nhịn được nữa rồi.
Người này rất xảo trá, cho dù có chọc giận nhà họ Tiêu thì mình cũng phải nhìn tận mắt mới được.
Nhoáng một cái Tân Sương Nhan đã đi lên tới đỉnh núi.
Khi cô ấy cách Tiêu Vũ Nhượng khoảng bốn năm mét thì nhíu mày lại. Mình tới gần đối phương như thế mà Tiêu Vũ Nhượng chẳng có chút phản ứng nào. Nếu như cô ấy có ý đồ xấu thì chỉ cần một chiêu thôi cũng có thể khiến cho đối phương bị thương nặng.
Nhất định có vấn đề.
Tân Sương Nhan tiến lên rồi đặt tay lên vai Tiêu Vũ Nhượng.
Một giây tiếp theo, cơ thể của Tiêu Vũ Nhượng vỡ vụn ngay lúc cô ấy vừa chạm vào, một lúc sau đã hóa thành tro bụi.
“Giả ư? Người này chạy rồi!” Tân Sương Nhan nói với vẻ tức giận.
Tứ Tổ để mình giám sát người này, bây giờ anh ta chạy đi đâu rồi chứ.