*Chương có nội dung hình ảnh
**********
E là chuyện này không đơn giản như thế.
Quả nhiên khi mọi người còn đang ổn ào thì người đàn ông kia đã chầm chậm ôm lấy tảng đá, nhưng khi người đàn ông vừa định đặt tảng đá lên đỉnh đầu thì đột nhiên cơ thể anh ta run rầy một cái, sau đó hét lên một tiếng và miệng trào máu tươi.
Tảng đá đột nhiên tiếp đất, người đàn ông kia cũng ngã xuống, ôm lấy ngực và trắng bệch hết mặt mày. “Chuyện gì thế này?"
Mọi người đều rất ngơ ngác, rõ ràng là sắp thành công rồi nhưng cuối cùng lại đột nhiên thất bại. "Tàng đá này có vấn đề, trong đó chứa thứ gì vậy? Sao lại công kích tôi thế. Người đàn ông đứng vậy và tức giận hỏi người quản lý. “Tôi không hiểu ý của anh. Người quản lý cười lạnh lùng nói: "Nhưng tôi biết có một số người khi làm không được thì rất thích tìm lý do để đùn đẩy trách nhiệm cho người khác." “Anh!" Bị người quản lý châm chọc, người đàn ông kia đó hết mặt mày nhưng cái cảm giác huyền ảo đó, đến bản thân anh ta cũng nói không nên lời. “Nói chung là mọi người hãy cẩn thận, tàng đã nảy rất kỳ lạ"
Người đàn ông nói xong bèn đi đến bên cạnh ngồi xuống và vận công trị thương.
Sau đó cũng có vài người thử nhưng tất cả đều thất bại, tính ra thì người có cơ hội nhất lại chính là người đàn ông ra tay đầu tiên kia. "Haha, các vị có thể tùy tiên thử, mọi người xem các tòa nhà tiên cung trên lưng núi kia, chỉ cần các vị nâng lên được thì tôi đảm bảo ai cũng có phần " "Thật ra tôi cũng hy vọng người ngoại giới cũng có vài người thật sự có bản lĩnh chứ không phải toàn là phế vật.
Người quản lý nhìn thấy mọi thứ, anh ta bắt đầu nhạo báng và buông lời châm chọc.
Các võ giả đều rất tức giận, ai nấy đều giữ chặt nắm đấm, chi tiếc là bản thân vô dụng không thể đánh vào mặt hàng. "Để tôi thử xem Lạc Việt Bản khẽ liếm môi, anh ta đã hơi dao động rồi, lúc này chịu không nổi nên bước ra. “Cần thận đấy." Tần Trạm nhắc nhở, trước đó anh đã cảm nhận được trong tảng đá này dường như ấn giàu thứ gì đó.
Lạc Việt Ban gật gật đầu và tiến lên phía trước.
Tần Trạm dõi theo, đồng thời dùng Thiên Minh Nhân quan sát.
Thứ Râu Quai Nón luyện là Cổ Luyện Thế Sĩ, tu vi lúc này đã đạt đến hóa cảnh cấp năm, sức mạnh lớn hơn những võ sĩ khác rất nhiều.
Anh ta sử dụng sức mạnh cánh tay nhấc bổng tảng đá lên, xem ra khá dễ dàng.
Chính lúc Lạc Việt Ban định đặt tảng đá lên đình đầu thì Tấn Trạm thấy trong tảng đá xuất hiện một luồng khí màu lam, sau đó giống như có luồng điện đánh vào đầu Lạc Việt Ban vậy. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện 88.net
Lạc Việt Ban mở to mắt và khẽ hừ một tiếng, anh ta cắn chặt răng nâng tảng đá cao lên nhưng luồng khí màu lam lúc này cứ không ngừng đánh xuống, càng ngày càng mãnh liệt. "Chết tiệt!"
Lạc Việt Ban miệng đầy máu tươi, anh ta chịu không nổi phải ném tảng đá xuống và thở dốc. “Chuyện gì thế?" Diệp Thành bước đến và mở miệng hỏi. "Lúc tôi nâng nó lên đột nhiên có cảm giác giống như bị một luồng khi kích thích người vậy, khiến tôi bỗng chốc trở nên run rẩy, tôi cố chịu đựng nhưng cuối cùng luồng khi đó giống như tia sét vậy, suýt chút đã đánh chết tôi rồi." Lạc Việt Ban nói một cách bắt mān. "Bề mặt là tảng đá nhưng thực tế lại ẩn giấu thứ khác trong đó, Vẫn Tông quả là nham hiểm mà." Lạc Việt Ban trầm trọng nói.
Thấy Lạc Việt Ban thua cuộc, mọi người bắt đầu chán nản, ai nấy đều lắc đầu cho rằng không ai có thể làm được rồi.
Người quản lý thì ngày càng đắc ý, hắn ta ngắng đầu lên nhìn mọi người: “Vì vậy nên các vị, đừng hỏi vì sao Vấn Tông chúng tôi phân biệt đối xử, chỉ là các vị cũng thấy đấy, người ngoại giới toàn là người vô dụng thôi" "Đến tảng đá cũng nâng không nổi thì còn nói công bằng gì chứ, thật là nực cười" Người tiếp đón cũng lạnh lùng nhạo báng,
Mọi người đã hết cả mặt, một số người không chấp nhận đã rời khỏi trước.
Tan Trạm chau mày, sĩ khí của người ngoại giới đang rất chán nản, nếu như tiếp tục như thế e là sau ngày người ngoại giới sẽ càng trở nên tự ti hơn nữa.
Cho rằng họ không bằng thế giới ẩn, mất đi tự tin thì võ giả ngoại giới càng không còn hy vọng gì nữa roi. "Ai nói không ai làm được.
Lúc này Tấn Trạm đã bước ra và nhìn người quân lý nói: "Vừa nãy anh nói chỉ cần nâng được tảng đá này thì tất cả đều có thể ở tiên cung đúng không?" "Tất nhiên rồi, đầu tiên là mọi người phải có cái tư cách đó trước đã." Người quản lý lạnh lùng gật đầu nói. “Anh có thể đại diện cho Vấn Tông không?" Tần Tram nói. "Tất nhiên là được, chỉ cần các người làm được, tôi tuyệt đối giữ lời." Người quản lý nói chắc nịch. “Được, nhớ lấy lời anh nói đấy”
Tấn Trạm cười lạnh lùng và đi về phía tảng đá
Tất cả mọi người đều nhìn Tần Trạm, ánh mắt xem lẫn sự phức tạp, Tấn Trạm có lẽ là hy vọng cuối cùng của họ rồi nên ai nấy đều trông chờ vào anh, hy vọng anh sẽ gây tiếng vang cho người ngoại giới. “Để tôi xem mày rốt cuộc là thứ gì
Tấn Trạm đặt bàn tay lên trên tảng đá và hít thở thật sâu, bỗng chốc anh vận dụng kinh khí. Cập nhật chương mới nhất tại Tru yện88.net
Tất cả mọi người đều mở to mắt, tốc độ của Tấn Trạm nhanh hơn Lạc Việt Ban rất nhiều, trong chớp mắt đã đặt tảng đá đến vị trí ngang vai rồi.
Đến người quản lý cũng có chút ngạc nhiên, nhưng sau đó hắn ta vẫn nở nụ cười, mình quá lo lắng rồi, chỉ cần luồng khí còn đó thì cho dù tu vi của Tần Trạm có cao hơn nữa cũng vô ích thôi.
Tần Trạm từ từ nâng tảng đá lên, anh khai thông Thiên Minh Nhân và nhìn thẳng vào tảng đá.
Sau đó anh nhìn thấy luồng khí đó đang chuyển động bên trong tảng đá, luồng ánh sáng ít ỏi bỗng chốc kích thích não anh.
Luồng ánh sáng màu lam đó xuất hiện trong đầu anh như thể một thanh kiếm dài đang múa lượn vậy.
Và trong ý thức đó, thần thức màu ánh kim của Tần Trạm khiến anh mở mắt ra tức khắc. “Thì ra là một thanh kiếm
Tấn Trạm nhìn thấy luồng khí đó, khỏe môi khẽ nồi một nụ cười. Anh đã chuẩn bị không ít phương án, định sẽ tiêu diệt luồng khí này nhưng bây giờ xem ra, không cần phải phiền phức như vậy nữa.
Chỉ cần là kiếm ý thì có ai đọ được với mình chứ
Đôi mắt trong ý thức của Tần Trạm đột nhiên phát ra một tia sáng, một thanh kiểm xuất hiện phát ra ảnh sáng chói mắt, xuyên thắng vào luồng khi màu lam kia. Luồng khí đó bị ánh sáng màu trắng bao vây lấy, y như có thần thức cứ không ngừng vùng vẫy muốn chiến đấu với Tần Trạm. "Còn muốn phản kháng sao, diệt nó cho ta."
Tần Trạm mở mắt ra, thanh kiếm kia đột nhiên nổi tung.
Thanh kiếm màu trắng mạnh hơn gấp mười lần, giống như ánh mặt trời xuyên thấu bầu trời và tung tóe khắp mặt đất vậy.
Thanh kiếm màu lam kia thảm thiết kêu lên một tiếng, y như tuyết tan lúc trời vào xuân vậy, lập tức tan rã, trong chớp mắt đã biến thành một thanh kiếm khi nguyên thủy.
Tấn Trạm nâng tay lên, thanh kiếm bay vào giữa trấn tạo ra một vết hắn.
Còn bên ngoài, mọi người thay Tấn Trạm đột nhiên đứng yên không cử động, họ không biết những thứ đang diễn ra trong thần thức nên tất cả đều trơn mắt đứng nhìn.
Đến người đàn ông vạm vỡ trước đó, sau khi trí thương xong cũng đứng yên nhìn về phía Tấn Trạm
Một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện, lúc này ở khu vực xung quanh có hơn trăm võ sĩ nhưng không khi lại rất yên tĩnh.
Ai nấy đều đứng yên không động đậy, sợ một cử chỉ nhỏ cũng ảnh hưởng đến hành động của Tần Trạm.
Những võ sĩ trước đó khiêu chiến đều thất bại ở đây, còn Tần Tram bây giờ cũng bị kẹt ở chỗ này.