“Hóa ra là Tô thánh nữ đã trồng hạt giống cây băng bên ngoài Bảo Tháp từ trước rồi, cây đó kết nối với nhau bằng hơi thở, vô cùng lợi hại”
Một số tu sĩ thấy thế thì không giấu nổi sự khâm phục.
Cùng với việc Tô Uyên rơi xuống, lúc này trong Bảo Tháp chỉ còn hai người Tân Trạm và Sử Thi Vũ.
Không lâu sau khi Tô Uyên bị rớt xuống, Sử Thi Vũ đã leo đến tầng cao nhất của Bảo Tháp.
Ngay sau đó, bóng dáng của Tân Trạm cũng xuất hiện ở trên cầu thang.
“Vị Tân đạo hữu này, không ngờ là anh ta có thể đuổi kịp Sử Thi Vũ”
Tất cả mọi người lại bị chấn động thêm lần nữa, lúc mới bắt đầu anh là người ở vị trí cuối cùng, nhưng bây giờ đã đuổi kịp vị trí đầu tiên. Tân Trạm quả thật là đã đem đến cho mọi người sự bất ngờ quá lớn!
Hơn nữa lúc đầu có một số người cho rằng Tân Trạm chỉ là một tên phế vật, không xứng với tu sĩ của Tô Uyên, lúc này cũng có chút xấu hổ.
Những người lúc đầu to mồm la hét, bây giờ lại cúi đầu giả vờ ho, lo rằng người khác sẽ cười nhạo mình.
Tầng mười hai là đỉnh cao nhất của tháp tu luyện của nhà họ Tăng, sau khi được ông lão thần bí ra thêm những giới hạn cấm, nó đã đạt đến trình độ cao nhất của độ kiếp cảnh.
Nhưng Tân Trạm đã vượt qua được các giới hạn cấm của mười một tầng, tất cả những người có mặt ở đây, chỉ có một người làm được, còn lại đều không đạt được đảng cấp đó.
Cho dù Tân Trạm có thất bại nhưng ai dám nói Tân Trạm không bằng anh ta?
“Các vị, bắt đầu từ sáu năm trước đến trong vòng nửa năm nay, chỉ có ba vị tu sĩ đã từng lên được đến tầng này, nhưng cả ba đều đã thất bại, không biết hôm nay hai vị đây có thể thành công hay được không?”
“Hai vị này đều lên đến đỉnh tháp với tốc độ nhanh nhất, nói không chừng họ sẽ làm được đấy”
Đôi mắt của một vài vị tu sĩ sáng lên, họ cảm thấy như đang được chứng kiến một sự kiện lịch sử.
Mặc dù cả hai đều không lấy được ngọc giản của nhà họ Tăng, nhưng việc này đều không liên quan đến họ, những sự việc của nhà họ Tăng, thực sự đã mốc meo ở Bắc Vực nửa năm nay rồi.
Sau đó có rất nhiều thế lực môn phái biết đến chuyện này, ngay lập tức cử vài đệ tử ưu tú đến thử sức.
Nhưng không ngoại lệ, những tu sĩ được cho là thiên tài, hoặc là có sức mạnh vô biên về cảnh giới hợp thể đều thất bại, số còn lại thì bị đánh bay ra khỏi tòa tháp, trông vô cùng thê thảm.
Thậm chí ba tháng trước, có một vị thiên tài trong Bảng Băng tuyết, sau khi thất bại ê chề thì hùng hồn tuyên bố: “Giới hạn cấm của tòa Bảo Tháp này, trong vòng mười năm cũng không có tu sĩ thuộc cảnh giới hợp thể nào có thể phá vỡ được”
Nhiều tu sĩ đã từng vào tòa Bảo Tháp cũng thừa nhận quan điểm này.
Nhưng đến hôm nay, nhìn thấy hai người Tân Trạm và Sử Thi Vũ chỉ cách đích cuối cùng có một bước chân, tâm tình vắng lặng của bọn họ lại một lần nữa bị kích động.
Lẽ nào vào hôm nay, những rắc rối của nhà họ Tăng trong nửa năm nay sẽ được giải quyết?
Ánh mắt của gia chủ Tăng sáng lấp lánh, ngẩng đầu nhìn về phía tòa Bảo Tháp, hơi thở của không ít tu sĩ nhà họ Tăng cũng cũng trở nên đồn dập hơn.
Lúc này ở tâng mười hai.
“Tân Trạm, không ngờ anh cũng thủ đoạn đấy chứ, vào phút cuối mà lại có thể đuổi kịp tôi, xem ra tôi đã đánh giá thấp về anh rồi” Sử Thi Vũ nhìn thấy Tân Trạm, lạnh lùng nói.
“Không phải tôi đuổi kịp anh, mà là do anh chạy chậm quá thôi” Tân Trạm thản nhiên đáp lại.
“Đừng có kiêu ngạo, anh cũng chỉ làm được đến đây mà th Sử Thi Vũ chế nhạo nói: “Mức độ áp lực của tầng này, ngay cả đỉnh cao của hợp thể cảnh cũng khó mà chịu đựng được.