Bầu trời bỗng trở nên u ám, ánh sáng nhanh chóng mờ đi.
Tân Trạm quay đầu nhìn vào chỗ sâu nhất trong đám khí màu đen đó.
Khương Thời Miễn đang đến đây.
Anh ta đang bay ở phía trước và đôi mắt băng giá đó vượt qua khoảng không mà nhìn chằm chằm vào Tân Trạm.
Mà cẩn thận quan sát lại thì trong luồng khí màu đen này còn có những người tu sĩ với vẻ mặt hung dữ cũng đang bay tới.
Mà tốc độ giữa hai bên không ngừng sát gần nhau.
“Thật không ổn chút nào, tại sao tốc độ của Khương Thời Miễn lại trở nên nhanh như vậy chứ? Thậm chí còn nhanh hơn tốc độc của tiên thuyền này của tôi nữa”
Tân Thiên cảm giác được đối phương không ngừng tới gần thì trên trán cũng đổ mồ hôi hột.
Nếu cứ với tốc độ này, bọn họ còn chưa kịp tới Liệt Cốc thì đã bị Khương Thời Miễn đuổi kịp rồi.
“Mọi người ngồi cho chắc nha”
Tân Thiên hét lên rồi anh ta lấy một bàn tay vỗ mạnh vào tiên thuyền.
Linh khí toàn thân trút vào, một luồng ánh sáng chói ngời hiện ra và toàn thân tiên thuyền trở nên đỏ thãm. Lúc này tốc độ của nó tăng vọt, trong chớp mắt đã bỏ lại đám người Khương Thời Miễn ở phía sau.
Chiếc tiên thuyền này còn có một phương pháp gia tốc kì diệu, đó là nó có thể tăng tốc độ gấp mười lần trong thời gian ngắn. Nhưng mấy ngày nữa tốc độ của nó lại chỉ bằng một nửa so với lúc trước.
Nhưng vào thời điểm này, Tân Thiên cũng đành phải làm vậy mà thôi.
Nếu Tân Trạm nói ở Liệt Cốc có cách thì dù anh ta có liều mạng cũng phải lái tiên thuyền đi tới đó.
Họ nhanh chóng bay xẹt qua khoảng không hư ảo, chỉ một chút nữa là đến Liệt Cốc rồi.
Mà Khương Thời Miễn thì vẫn đang đuổi theo sát nút ở phía sau.
Tuy nhiên, khi tiên thuyền sắp tiến vào Liệt Cốc thì tốc độ của nó lại đột nhiên chậm lại.
Tân Thiên cũng đồng thời phun ra một ngụm máu.
Lúc nãy anh ta đã đến giới hạn chịu đựng rồi nhưng anh ta đã cố gắng chống đỡ để giữ vững tốc độ của con thuyền.
“Tân Trạm, tiên thuyền này không thể tăng tốc được nữa”
Ngô Bình Nhi nói.
Tân Trạm nhíu mày, lúc này tiên thuyền chỉ còn cách Liệt Cốc khoảng chừng trăm dặm nữa thôi.
Nhưng mà Khương Thời Miễn và những người khác càng ngày càng đến gần, cho dù anh có thể bay vào Liệt Cốc nhưng Tân Thiên và những người khác cũng sẽ không bay được bằng tốc độ của anh.
“Em Tư, đừng để ý đến mọi người” Tân Thiên lắc đầu rồi đẩy Tân Trạm ra.
Sau đó tiên thuyền đột ngột rơi xuống bên dưới thì có một quầng sáng dâng lên bên ngoài tiên thuyền.
“Anh đã có cách để tiếp tục chống đỡ thêm một lát nữa.
Em hãy đi làm việc quan trọng trước đi” Tân Thiên hét lớn.
Tân Trạm gật đầu rồi liền phóng người bay đi.
Anh thi triển thuật Huyết Độn, tiếp tục di chuyển về phía Liệt Cốc.
“Khương Thời Miễn, nếu anh muốn giết tôi để lấy bí quyết tiên thuật của tôi thì đây là cơ hội tốt nhất của anh. Mà tôi thì còn có rất nhiều bảo vật bất tử nữa đây”
Tân Trạm phất tay, một lượng lớn bảo vật lơ lửng trên đầu anh.
Đôi mắt của Khương Thời Miễn nheo lại.
Đặc biệt là Bất Tử Chi Vương trong tay Tân Trạm, đó chính là bảo vật.