Chương 1190
Lúc này Tôn trưởng lão đang ngồi ở trên ghế xích đu, uống linh trà, Trác Cư ở một bên nói chuyện phiếm cùng ông ta.
Nhìn thấy hai người đi ra trận pháp, người dẫn đường còn mang vẻ mặt tâm sự nặng nề.
Tôn trưởng lão ngồi ở trên ghế xích đu, cau mày.
“Tại sao nhanh như vậy đã đi ra ngoài rồi, là trong lúc khảo hạch đã xảy ra biến cố gì sao?”
“Thưa trưởng lão, trận pháp không có biến cố” Thần sắc người dẫn đường cổ quái, đưa một cái ngọc giản cho Tôn trưởng lão nói: “Là đã khảo thí xong”
“Cái gì, nhanh như vậy?”
của ông ta kém chút nữa đã phun trên mặt đất.
Đập vào mi mắt, là một chuỗi chữ viết cực kì bắt mắt màu đỏ.
Hạ đẳng, hạ đẳng, cực kém, cực kém.
Tôn trưởng lão mặt trong nháy mắt liền đen mặt, trách không được người dẫn đường nói ngàn năm khó gặp.
Loại thành tích này, quả thực vạn năm cũng không có!
Kỳ thật có vài khảo nghiệm, Tân Trạm biểu hiện khá tốt, nhưng thời gian của anh quá gấp, cũng không có tâm tư hoàn thành toàn bộ khảo.
nghiệm cho nên bình quân xuống, tất cả đều là hạ đẳng cùng cực kém.
Tôn trưởng lão không biết bên trong đã xảy ra cái gì, nhưng chỉ xem kết quả, cũng biết đại khái xảy ra chuyện gì.
Thang trời khảo nghiệm nghị lực cùng đạo tâm, chỉ đi ba bước. Đại trận pháp mê loạn tâm trí người, giữ vững được một giây.
Ông ta đã chưởng quản đại trận khảo thí đệ tử nhiều năm như vậy, còn chưa từng gặp qua đệ tử có tư chất kém như vậy.
Ngoại trừ bên trên luyện đan viết là ưu đẳng, kết quả của các cửa khác đều là tư chất kém cỏi nhất.
Loại người như thế này, đừng nói là tông môn, đặt ở ngoại giới, sợ là ngay cả thị vệ ở thành chủ cũng không làm được.
Hơn nữa anh ta lại muốn vào Hỏa Vũ tông, đường đường là một trong ba tông môn lớn nhất, còn là nội môn.
Loại tư chất này còn cứng rắn nhét vào, vẫn là cầm lệnh bài của Tam trưởng lão đến, quan hệ này của anh ta cũng rất cứng.
Tôn trưởng lão ngẩng đầu đánh giá Tân Trạm, miệng bên trong nhắc đi nhắc lại đạo: “Cũng không giống, so Tam trưởng lão thì trắng nõn hơn nhiều, ngũ quan cũng không giống”
Trác Cư ở một bên cũng là đứng ở bàn chông, Tân Trạm nhanh như vậy đã đi ra, đồ đần cũng có thể hiểu, Tân Trạm chắc chắn là cực kì qua loa.
“Đây chính là thiên tài khó gặp, thiên phú trác tuyệt mà cậu nói?”
Tôn trưởng lão sửng sốt nửa ngày, mới quay đầu nhìn về phía Trác Cư, đem ngọc giản ném cho anh ta.
“Khụ khụ, có thể là do phát huy thất thường, nhưng Tân sư đệ quả thực rất ưu tú”
Trác Cư nói, tiếp nhận ngọc giản nhìn thoáng qua, mắt cũng choáng váng.
Anh ta biết Tân Trạm chắc chắn không đàng hoàng làm khảo thí, nhưng anh trai ơi, coi như anh đưa ra một phần mười khí lực khi đánh đám người bọn tôi và Nhạc Nhất Tuần, không, một phần trăm thực lực, cũng sẽ không lưu lại kết quả thảm hại như vậy kia.
Cái thanh kiếm đâm xuyên cánh tay của tôi, khí thế một cái tay chặt đứt thần binh của tôi đi đâu rồi.
Đây cũng không phải là qua loa, đây là cho dù anh có nhắm mắt, cũng không thể có thành tích kém hơn như vậy?