Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Thần thức của Tân Trạm vẫn luôn là một trong những ưu điểm của anh, cho nên năng lực lĩnh ngộ trong việc khống chế sức mạnh của anh ngược lại cao hơn. "Đi theo tôi, để ông cụ này dẫn cậu đến chỗ tốt.” Ông cụ vẫy tay, Tân Trạm cùng đi theo ông ta vào bien.
Ông cụ dân Tân Trạm đi thẳng đến chỗ sâu trong đại dương, sau đó ông cụ gõ nham thạch trên đáy biển ở một vùng đất gần như đưa tay lên cũng không thấy rõ năm ngón tay. "Hắc Điệp, đi ra ngoài cho ông đây." Ông ta quát to.
Ngay lập tức, trên mặt đất rung chuyển một trận, nước biển không ngừng lay động.
Đột nhiên một thân thể vô cùng to lớn chậm rãi bởi ra từ trong đáy biển phía bên kia. "Đây là yêu thủ Hóa Cảnh sáu phẩm.
Tân Trạm có chút khiếp sợ, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy yêu thủ cấp bậc cao như vậy.
Trước mặt ông cụ đột nhiên xuất hiện một yêu thủ bạch tuộc khổng lồ cùng loại, thân thể vô cùng to lớn giống như một ngọn núi cao.
Con yêu thủ bạch tuộc này nhìn thấy ông cụ thì lập tức lộ ra vẻ nịnh nọt. Cái xúc tu to lớn cứ cọ tới cọ lui trên người ông cụ, tỏ ra có chút thân mật.
Nhưng một màn này, nếu là người ngoài nhìn vào lại thấy có chút kỳ quái.
Xúc tu thô to như thùng nước của yêu thủ, dường như thoáng cái có thể đè chết ông cụ. “Món đồ chơi này tên là Hắc Điệp, đừng thấy mặc dù thân thể nó to lớn, nhưng trên thực tế lại nhát lắm. Trốn ở dưới đáy biển lâu ngày ăn mấy con cá nhỏ tôm nhỏ, chưa từng dám chủ động tấn công ai bao giờ." Ông cụ giới thiệu với Tân Trạm. "Uc uc."
Bạch tuộc nghe xong thất rất khó chịu, lắc lắc mấy cái xúc tu "Nó có thể nghe hiểu tiếng người sao." Tần Trạm cảm thấy có chút thú vị nói. “Ừ, ở chung với ông cụ này quá lâu rồi, cũng biết một chút tiếng người. Có thể nghe hiểu, nhưng không thể nói được. Ông cụ cười cười nói: "Lúc trước chính là do Hắc Điệp cùng tu luyện với Anh Tuấn." "Hắc Điệp, đây là Tần Trạm, sau này mày hãy giúp cậu ấy tập luyện
Hác Điệp cũng nhìn về phía Tân Trạm, đổi mặt to chớp chớp, lóe lên một chút tò mò "Ây da, anh Hác, sau này mong được giúp đỡ nhiều." Tần Trạm chấp tay.
Hắc Điệp ục ục hai tiếng, vươn xúc tu ra, làm một động tác xòe tay ra trước mặt Tần Trạm. "Đây là?” Tần Trạm không hiểu ý của nó. “Đây là muốn tìm cậu xin đồ ăn đấy mà." Ông cụ cười cười, lấy một cái bình nhỏ màu mực ra, trực tiếp đổ chất lỏng bên trong ra.
Thân thể Hắc Điệp lập tức kích động run rẩy, nuốt chất lỏng vào bằng một ngụm. "Đây cũng là cậu thiếu nợ, sau này phải trả lại." Lời nói của ông cụ khiến Tân Trạm im lặng cười khổ. "Hắc Điệp hãy luyện tập với thằng nhóc này một ngày, nếu cậu ta có thể đánh trúng đỉnh đầu của mày thì xem như qua cửa
Sau khi ông cụ nói xong thì trực tiếp rời đi.
Sau khi Hắc Điệp ăn xong cái chất lỏng đen như mực trong bình kia, lập tức lộ ra vẻ vô cùng hưng phấn. Sau đó ngoắc ngoắc xúc tu về phía Tân Trạm. "Đây là kêu tạo xuất chiêu sao?"
Tân Trạm hiểu ý, sau đó đột nhiên anh bắn ra một luồng ánh sáng mạnh mẽ. Kết quả luồng khí mạnh mẽ này, trong phút chốc đã bị xúc tu của Hắc Điệp đánh tan
Sau đó Hạc Điệp lại đè ép xúc tu về phía anh, dường như đang thực hiện động tác chia ngón tay cái xuống dưới. "Con mẹ nó, mày làm vậy làm đang xem thường tao à?"
Tân Trạm cũng có chút bất đắc dĩ. Hắc Điệp lại chỉ vào đỉnh đầu của mình. “Nếu mày đã nguyện ý làm bia ngắm, vậy tao cũng không khách sáo nữa. Hai tay của Tần Trạm dùng sức không ngừng bắn ra các luồng khí mạnh, trong phút chốc giữa đại dương ánh sáng lưu chuyển, khí mạnh bay lượn.
Hắc Điệp chỉ dùng một xúc tu, đã có thể đánh tan toàn bộ các luồng khí mạnh. Mặc dù thân thể nó khổng lồ, nhưng lại vô cùng linh hoạt.
Một ngày tập luyện trôi qua rất nhanh.
Đến ban đêm, Tân Trạm mệt mỏi chui ra từ trong bien.
Mệt trong lòng ấy.
Thời gian cả một ngày cũng không thể khiến Hắc Điệp sử dụng đến cái xúc tu thứ hai.
Lúc đi ra còn nhìn thấy ánh mắt của Hắc Điệp, rõ ràng là đang khinh thường anh mà. “Mẹ nó, vậy mà cũng có ngày mình bị yêu thủ khinh thường"
Tân Trạm quả thật là khóc không ra nước mắt.
Trở lại trên bờ, Tân Trạm cũng không có rảnh rỗi, lấy cây cung dài màu đen ra tiếp tục tập luyện.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba.
Cuối cùng, Tân Trạm cũng có thể khiến cho Hắc Điệp phải dốc hết sức mạnh. "Xem chiêu đây
Tần Trạm hét lớn một tiếng, đột nhiên bắn ra một luồng khí sáng chói mạnh mẽ. Hắc Điệp lập tức duỗi xúc tu ra ngăn cản.
Nhưng mà ngón tay của Tân Trạm chuyển động một cái, luồng khí mạnh kia đột nhiên thay đổi, lại phóng về phía đỉnh đầu của nó, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh.
Hắc Điệp gào thét một tiếng, lần này duỗi hai cái xúc tu ra ngăn cản.
Đúng lúc này, đôi mắt Tần Trạm lóe lên, luồng khí mạnh đột nhiên nổ tung. Một mũi tên nhỏ dài, xuyên qua xúc tu của Hắc
Điệp, trong lúc đó, nổ tung trên đỉnh đầu của nó.
Hắc Điệp lập tức ngẩn người.
Trong ánh mắt của nó đều là không thể tưởng tượng nổi, mới có ba ngày mà thằng nhóc này đã có thể đụng vào đỉnh đầu của mình.
Tấn Trạm cũng mỉm cười.
Trở lại trên bờ.
Khuôn mặt vui mừng đang tươi cười của Tần Trạm đột nhiên cứng đờ
Bằng nhiên anh nhìn về một hướng
Cách đây vài trăm dặm, một hòn đảo bốc lên ảnh lửa ngút trời, Tân Trạm phát ra thân thức, thậm chí nghe thấy được ở nơi đó truyền đến tiếng người đàn ông tùy tiên cười to và tiếng cầu xin tha thứ của cô gái “Đúng là một lũ sức sinh
Chẳng biết từ lúc nào ông cụ cũng đã lên bờ, nhìn về hướng kia, lắc đầu thở dài. “Tiền bối, chuyện này có liên quan đến tôi phải không?”
Trong lòng Tân Trạm khẽ động, bằng nhiên nghĩ đến một khả năng nào đó. “Người của thế giới ẩn, trước giờ đều đối xử với người bên ngoài như sâu kiến, lần này bọn họ dốc toàn bộ lực lượng, vì để bắt được cậu, đã ở chỗ này gần một tháng, những kẻ bất tài vô dụng đó, không có kiêng dè gì. Cậu đoán xem bọn họ sẽ làm cái gì?” Ông cụ cười lạnh nói.
Đôi mắt Tần Trạm đột nhiên đỏ lên, nghĩ đến một số chuyện. “Là tôi đã hại bọn họ. “Vậy thì cậu sai rồi."
Ông cụ lắc đầu nói: "Cho dù hôm nay không có cậu, thì cũng có người khác, thế giới ẩn cao cao tại thượng. cậu lùi một bước, bọn họ sẽ tiến tới một bước, giảm chết sâu kiến, còn cần sâu kiến phải có tội tình gì sao?” "Chẳng lẽ cứ đứng nhìn bọn họ làm xăng làm bậy, mà không làm gì hết sao?"
Tân Trạm siết chặt năm đấm đến run lên cầm cập. "Nếu như cậu muốn thay đổi thế giới này, thì đầu tiên là phải mạnh hơn họ "
Ông cụ nhìn Tần Trạm thật sâu: “Nếu như cậu có thể vượt lên trên ba tổng tảm tộc, vượt lên thế giới ăn, thì có thể thay đổi quy tác của thế giới này, giới võ đạo cũng được giới tu tiên cũng được, năm đấm của ai cứng hơn, thì kẻ đó có tiếng nói." “Tôi đã hiểu"
Tần Trạm gật đầu, đi về phía phương xa. "Ra khỏi hai trăm hải lý từ chỗ này, tôi sẽ không bảo về cậu.” Ông cụ đột nhiên nói. “Cảm ơn tiền bối, nhưng có một số việc, tôi nhất định phải làm."
Tân Trạm cười cười, làm việc nghĩa đi không chùn bước. “Tám mươi năm trước ông cụ này đã thất bại, cậu sẽ thành công sao?” Ông cụ nhìn chăm chăm bóng lưng của Tần Trạm biến mất, bên trong mắt lóe ra ảnh sáng.
Trên hòn đảo có ánh lửa ngút trời.
Một thanh niên áo trắng chém chết người phụ nữ phía trước bằng một đạo. “Con khốn, vậy mà không cho ông đây đụng vào, đáng chết.” Anh ta phun nước bọt, hừ lạnh đã thi thể của người phụ nữ qua một bên, đối xử như một thứ rác rưới nào đó.
Những thôn dân bên cạnh rúc vào một chỗ, run lấy bay. "Anh Phong, những người này phải làm sao bây giờ Võ giả bên cạnh hỏi.
Phong Thiệu Huy nhe răng cười một cái, chém một đạo, tất cả những thôn dân lập tức ngã vào trong vùng máu. "Giết hết, đỡ phải bị bắt được cái chuỗi, lão giả đó lại muốn mắng tạo. “Dạ." Mấy võ giả cũng tùy ý cười to, chém chết hết tất cả mọi người ở trên đảo. "Cứu mạng.” Một đứa bé trai chạy đến bên bờ biển, mặt mũi cậu tràn ngập nước mắt, trên người còn có vết máu. “Thằng nhóc thổi vừa rồi lấy tảng đá ném vào tạo, mày còn dám chạy hả?" Một võ giả đi ở phía sau, trên mặt là nụ cười lạnh lẽo.
Thắng bé khiếp sợ một cái, ngã nhào xuống đất, võ giả đi đến, giơ thanh kiếm dài lên. Ngay lúc anh ta sắp đâm xuống, đột nhiên lỏe lên một luồng ánh sáng.