“Làm cái gì đó, dừng tay!”
“Tiểu bối từ đâu đến, dám ra tay hại người ở Cực Hàn Cung.”
Ngay lúc Tân Trạm định hỏi, tiếng quát liên tục vang lên.
Rất nhiều trưởng lão chấp sự của Cực Hàn Cung bay về phía này.
“Tô Uyên đi đâu rồi?”
Ánh mắt Tân Trạm lạnh lùng, bóp cổ chấp sự Liễu, từ trước tới giờ, anh vẫn luôn không thích ra tay độc ác với phụ nữ, nhưng lúc này, anh không có một chút thương hại nào với kẻ hèn hạ này.
Ngón tay dùng sức, chấp sự Liễu chỉ cảm thấy cổ họng của mình kêu răng rắc thật vang, bất cứ lúc nào cũng có thể bị Tân Trạm bóp vỡ.
“Tôi không hiểu cậu nói gì?” Chấp sự Liễu khó khắn nói, vẫn muốn kéo dài thời gian.
“Cậu Tân, đi nhanh đi, các trưởng lão đã tới hết rồi” Sắc mặt Thu Nguyệt ở bên cạnh tái nhợt, lên tiếng nhắc nhở.
Cực Hàn Cung là một tông lớn tại Bắc Vực, nội môn có không ít nam tu đạt đến hợp thể cảnh, nếu Tân Trạm bị bao vây, cô ta lo rằng chưa nói đến việc cứu Tô Uyên, tự bản thân Tân Trạm còn khó thoát khỏi đây.
“Bà không biết, vậy tôi sẽ khiến bà biết mới thôi!”
Tân Trạm làm như không nghe được lời này, cười lạnh.
Anh ép chấp sự Liễu đứng dậy, kéo đi như kéo rác, đồng thời hai con ngươi nhìn đối phương đe dọa.
Chấp sự Liễu chỉ có tu vi hợp thể cảnh sơ kỳ, bà ta không có cách nào chống lại Tử Chú Thuật.
Tân Trạm cũng không định dùng biện pháp mềm mỏng, trực tiếp biến ra Nhân gian luyện ngục.
Bắt thần hồn của chấp sự Liễu bỏ vào bên trong, Tân Trạm trực tiếp thi triển các phương pháp, vô số cực hình, hành hạ khiến cho chấp sự Liễu không ngừng kêu thảm thiết.
“Đồ khốn, chúng tôi đến đây rồi mà cậu còn dám giở trò.”
Mấy trưởng lão có khí tức mạnh mẽ của Cực Hàn Cung dẫn đầu đoàn người đi đến. Thấy chấp sự Liễu bị hành hạ đến chết đi sống lại, một bà lão lập tức giận dữ.
Ba người đồng thời đánh xuống, các loại linh khí bùng lên.
Bùm!
Tân Trạm hoàn toàn không động đậy, vô vàn Phệ Thiên Trùng bay ra từ trong cơ thể, biến thành một tập đoàn, che phủ cả bầu trời.
Vốn dĩ, anh đã tự nuôi một trăm ngàn Phệ Thiên Trùng, cộng thêm trước đây lấy được ở nhà họ Diệp, đến sau này lại lấy được linh tệ từ chỗ Sử Thi Vũ, Phệ Thiên Trùng trong tay Tân Trạm đã đạt tới gần một trăm hai mươi ngàn con.
Mặc dù vóc dáng của những con Phệ Thiên Trùng này không lớn, nhưng số lượng như biển, tập hợp lại, chúng chẳng những có thể nuốt chửng tu sĩ mà ngay cả linh khí cũng có thể ăn.
Trong tiếng khà khà pháp thuật của ba vị trưởng lão đã dùng đều bị Phệ Thiên Trùng nuốt sạch.
Những con độc trùng nhận thức rất kém, bọn chúng chỉ hành động theo lệnh của chủ nhân, lúc này mới có thể cảm nhận được sự phãn nộ trong lòng của Tân Trạm.
Ánh mắt của bọn chúng đều mang theo sắc đỏ hung ác, chỉ cần Tân Trạm ra lệnh một tiếng chúng sẽ lập tức bỏ mặc tất cả nhào vào mọi người.
“Phệ Thiên Trùng là một đám con trùng đã thành hình, đừng có hấp tấp, con vật này có thể nuốt chửng tất cả kể cả chúng ta”
Trong ba vị trưởng lão đã có người nhận ra con vật đáng sợ này, da đầu bắt đầu tê dại, không nhịn được mà lớn tiếng nhắc nhở.