Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1131


Cả người từ trên xuống dưới giống như không còn chút sức lực nào tựa như cả tay và chân đều bị gấy.





Tuy nhiên, anh có thể cảm nhận được rằng lúc này anh ấy đang nằm trên giường và có vẻ như tình huống cũng không tệ lắm.





Ít nhất cũng chứng minh rằng anh đã được người khác cứu chứ không phải bị bắt.






Ngơ ngác nửa ngày, Tân Trạm rốt cục mới có lại chút sức.





lực, anh miễn cưỡng đỡ vách tường ngồi dậy, bắt đầu dò xét bốn phía xung quanh.





Căn phòng anh đang ở khá cũ mang phong cách cổ kính, không có chút hiện đại nào.





“Hoàn cảnh này không giống như là giới ngoại chỉ địa, chẳng lẽ là ẩn giới? Nhưng nếu là tam tông chỉ địa, anh đột nhiên từ trên trời giáng xuống, chỉ sợ lập tức sẽ khiến người ta hoài nghi đi”


“Chẳng lẽ là một giới nhỏ nào đó hay sao.” Ngay khi Tân Trạm còn đang chìm trong suy nghĩ, một cậu bé chừng mười tuổi cầm một chiếc bát to từ bên ngoài bước vào.





“Anh tỉnh rồi sao?” Nhìn thấy Tân Trạm ngồi dậy, cậu bé tròn mắt ngạc nhiên.





“Anh à, thân thể của anh thật sự rất tốt. Thần y Trương ở thôn Bắc nói rằng kinh mạch của anh đã đứt đoạn, ý thức của anh đã sụp đổ, không thể cứu sống được nữa. Mà mới chỉ qua ba ngày anh đã tỉnh rồi”


“Ừ. Là em cứu anh phải không?” Tân Trạm nói.





“Không phải ạ, là chị gái của em và đám người Tân Tráng cứu anh” Cậu bé đặt bát cháo sang một bên, mỉm cười đem đầu đuôi sự việc kể lại một lần.





anh đã sụp đổ, không thể cứu sống được nữa. Mà mới chỉ qua ba ngày anh đã tỉnh rồi”


“Ừ. Là em cứu anh phải không?” Tân Trạm nói.





“Không phải ạ, là chị gái của em và đám người Tân Tráng cứu anh” Cậu bé đặt bát cháo sang một bên, mỉm cười đem đầu đuôi sự việc kể lại một lần.





Cậu bé cũng rất vui mừng khi nhìn thấy ân nhân cứu mạng của chị gái mình tỉnh dậy.





“Thôn Đại Thành..” Tân Trạm nhíu mày “Vậy các người thuộc về nơi nào?”





“Thuộc về thị trấn Hoài Dương”






“Thị trấn Hoài Dương lại là ở đâu?”





“Là gần ở biên giới nước Đại Vũ, một thị trấn nhỏ gần Dãy núi Thanh Long. Anh trai à, anh có bị mất trí nhớ không vật?” Tân Trạm hoàn toàn cảm thấy hoang mang luôn rồi.





Anh thực sự muốn hỏi nước Đại Vũ là ở đâu nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của cậu bé thì thấy có hơi xấu hổ.





Anh biết rằng thuật dịch chuyển phật độn sẽ đưa con người ta đến địa phương không cố định, khả năng là chỉ vài trăm cây số cũng có thể vượt qua ngàn dặm.





Thậm chí giống như Tào Phá Thiên trực tiếp từ giới ngoại bị dịch chuyển đến giới yêu tộc ngầm.





Nhưng anh là bị dịch chuyển đến đâu đây?





Không có nơi nào như vậy trong Tam giới, Bát tộc và Tam tông. Thế giới ẩn Song Linh Môn thì cũng đã bị phong ấn.





Mà hơn nữa những thế giới ẩn nhỏ đó làm sao có quốc gia nào.





“Không cần suy nghĩ nữa, sợ rằng cậu đã bị dịch chuyển lên thượng giới rồi.” Lúc này, Tân Trạm đầu óc vang lên thanh âm của Phù Ma.





“Thượng giới sao?”


“Ừm, ở đây tôi cảm nhận được hơi thở quen thuộc. Đây hẳn là đại lục mà tôi đã từng sinh sống” Phù Ma nói: “Nói cách khác chính là dãy núi Thiên Sơn bên cạnh” Tân Trạm cảm giác có chút choáng váng, bao nhiêu nhân kiệt thiên kiêu muốn phá vỡ hư không tiến về thượng giới mà không thể, mà bản thân mình dùng một cái thuật dịch chuyển phật độn liền chạy đến thượng giới rồi.





Tô Uyên cùng Diệp Thành thì sao, bọn họ đã bị chuyển đi đâu ròi?





“Dựa theo lý thuyết của thuật dịch chuyển phật độn, trong cùng một lúc cùng một vị trí dịch chuyển thì địa điểm đi đến sẽ không khác biệt quá xa. Như vậy có thể nói những người bạn kia của cậu có khả năng cũng đã đến thượng giới rồi” Phù Ma nói.





Tân Trạm gật đầu, anh đương nhiên biết chuyện này, nếu không sẽ không để cho mọi người cùng nhau dịch chuyển đi nơi khác.





Sau khi trải qua một chút hoang mang, Tân Trạm cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.





Nhập gia thì phải tùy tục, dù sao tạm thời cũng không có khả năng rời đi, trước tiên cứ dưỡng thân thể thật tốt cái đã rồi lại tính toán sau đi.





Về phần Diệp Thành và những người khác, Tân Trạm cũng không quá lo lắng.





Bọn họ khác với anh, lúc rời đi, anh đã tiêu hao hết linh khí cùng thần thức còn bị trưởng lão Thái Thượng của Vấn Tông tấn công mà Tô Uyên và những người khác đều bình an vô sự ngay cả cọng lông sợi tóc cũng không bị tổn hại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK