Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Tần Trạm phun ra một ngụm máu đen, thiên đạo đó vậy mà lại áp chặt anh, không để anh lại đối kháng với thiên đạo.
Thấy Phương Hiểu Điệp trên đất, hai mắt Tần Trạm đỏ bừng, lòng đau như cắt.
Anh nhớ đến điều ước sinh nhật của cô ta, lập tức nghĩ đến mình.
Lúc trước khi mình cố ý trêu chọc cô ta, Phương Hiểu Điệp chỉ âm thầm nỗ lực, cố gắng hết sức để giúp mình, không phàn nàn một chút nào.
Lần này, vốn dĩ Phương Hiểu Điệp có vô số cách để trốn thoát, nhưng vì để bảo vệ cho mình, mà cô ta phải chịu một đòn chí mạng.
Cô ta biết mình thích Tô Uyên, nhưng vẫn luôn âm thầm cho đi, không mong bất kỳ sự đền đáp nào, thậm chí nguyện ý bỏ ra cả tỉnh mạng.
Nếu như nhìn thấy Phương Hiểu Điệp chết đi, vậy thì Tân Trạm mình là đàn ông cái gì nữa chứ. “Ông đây có thể nào, cũng sẽ không để mày mang cô ấy đi đâu. Tần Trạm tức giận hét lên. “Đưa Thánh quả Thanh Vân cho tôi."
Diệp Thành lập tức đưa Thánh quả Thanh Vân cho Tân Trạm, Tần Trạm không hề do dự, tách thánh quả Thanh Vân ra, nước quả nồng đậm linh khí bên trong, đều đổ hết vào miệng Phương Hiểu Điệp.
Tần Trạm ngẩng đầu lên trời hết lên, anh ngẩng đầu nhìn cánh tay thiên đạo xuất hiện.
Mỗi một cử động, toàn thân đều vô cùng đau nhức, nhưng anh vẫn giơ nằm đấm lên, đấm mạnh vào cánh tay bên trên. “Cút cho tao, người mà ông đây muốn giữ, thiên đạo cũng không thể mang đi được."
Mọi người đều có chút chấn động, bọn họ không nhìn thấy thiên đạo, nhưng có thể cảm nhận được Tần Trạm đang chống lại khí tức vô cùng đáng sợ đó.
Xương cốt toàn thân run lên kịch liệt, máu tươi chảy ra từ da thịt Tần Trạm, nhuộm anh thành một người máu.
Tân Trạm nghiến chặt răng, đẩm hết củ này đến củ khác vào cảnh tay kia.
Sau ba đẩm, cánh ta kia đột nhiên run rẩy một lát, sau đó dường như mất đi sức lực, rồi dẫn dẫn tiêu tán.
Tần Trạm ngã âm xuống đất, nặng nề thở dốc.
Tô Uyên đi đến, ôm lấy Tân Trạm, truyền linh khí vào trong cơ thể anh, đút anh uống đan dược. “Hơi thở của Hiểu Điệp hồi phục rồi.” Diệp Thành ngạc nhiên nói.
Mọi người hít một ngụm khí lạnh, Tân Trạm thật sự đã cứu
Phương Hiểu Điệp thoát khỏi tay thần chết rồi. “Truyền thuyết nói thành quả Thanh Vân có năng lực khiến người chết sống lại, quả nhiên là như vậy. Thậm chí có sách còn viết, cho dù là Thanh Vân Tông cũng không thể nằm bắt hết toàn bộ công hiểu của thánh quả này.” Cô chủ nhà họ Vân cảm khái nói.
Tần Trạm thở phào nhẹ nhõm. “Tân Trạm, tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?"
Mọi người đều nhìn anh.
Hiển nhiên, Tần Trạm đã trở thành trụ cột của mọi người rồi. "Quay lại đường cũ, rời khỏi nơi này thôi."
Tần Trạm thở một hơi, cảm thấy khí tức đã hồi phục không ít rồi.
Có lẽ là bởi vì tác dụng của thánh quả Thanh Vân kia, lần này đối kháng với thiên đạo, mình không còn tàn tạ như lần trước nữa.
Nhưng nếu như không có sự kéo dài của Tân Trạm, thì cũng không thể đợi thánh quả Thanh Vân phát huy tác dụng được.
Mọi người gật đầu, chỉ cần rời khỏi tông môn Thanh Vân Tông, bọn họ có thể dùng truyền tống trận, rời khỏi mật cảnh này rồi.
Có điều Tần Trạm lại nhíu mày, Diệc Hỏa Tông kia đã chuẩn bị đầy đủ, dường như nhất định phải đạt được Thanh Vân Tông, bọn họ sẽ để mọi người rời đi như vậy sao?
Mọi người đi chưa được bao xa, thì cảm nhận được cái gì đó, ảnh mắt Tần Trạm lóe lên một tia sáng lạnh, thân thể anh đột nhiên xông ra, lao về phải hư không, đấm mạnh vào hai thánh nhân. "Mau rút đi."
Lúc này một mảnh hư không gào thét lên, nhưng động tác của Tần Trạm càng nhanh hơn.
Hai năm đấm màu vang lập tức bao trùm, vang lên tiếng nổ lớn, hai người áo đen lập tức tan tành, hóa thành bùn đất rồi rơi xuống.
Tân Trạm bây giờ đối phó với những cậu chủ và các võ giả hóa cảnh nhất phẩm nhị phẩm, dường như đều là giết trong giây lát.
Sau đó Tần Trạm lấy đà lao đến người vừa nói.
Sắc mặt người đó tái mét, liều mạng rút lui.
Nhìn thấy Tân Trạm sắp hạ gục đối phương, khoảng không phía trước lại chấn động, một đạo khí tức tấn công Tần Trạm lùi lại.
Ông giả áo đen đang lơ lửng trên không trùng, sắc mặt lộ ra vẻ sợ hãi
Tần Trạm này thật sự quá đáng sợ rồi
Mệnh lệnh ban đầu của thiếu chủ chính là ngăn cản nhóm người này lại, nhưng hai người trong số họ lại muốn phục kích, kết quả suýt chút nữa liên lụy đến mình cũng bị giết. “Muốn quay về, sao có thể dễ dàng như vậy chứ."
Vẻ mặt ông già kiêu ngạo, linh khí xung quanh ông ta dày đặc, các loại khí điên cuồng hỗn loạn bay qua bay lại, đã sớm bố trí trận pháp rồi.
Mọi người đều kinh sợ, không ngờ đến phía trước còn có người ngăn cản.
Tần Trạm híp mắt nhìn ông già nói: “Ông chính là người có sở trường sử dụng trận pháp của Diệc Hỏa Tông đúng không?" “Đúng vậy, thật không ngờ cậu lại có bản lĩnh như vậy, có thể ngăn các nhóm người của thiếu tông chủ, có điều có tôi ở đây, các người đừng ai nghĩ sẽ được rời khỏi nơi này.
Ông già nhìn sâu Tần Trạm một cái, không hề kiêng nể, lần này cho dù anh có nói cái gì, cũng không thể lại xuất trận đánh nhau với đối phương nữa.
Sau đó ông ta giơ cao hai tay lên, nhất thời mặt đất xung quanh rung chuyển, trước người ông ta vọt lên vô số ánh sáng màu đen, giống như hàng rào nhà tủ, hoàn toàn phong ẩn nơi này. “Tôi không tin chỉ có một mình ông mà có thể ngăn cản tất cả chúng tôi, giả vờ các gì chứ.
Lạc Việt Ban tức giận hét lên, thân ảnh anh ta lóe lên, một đạo đạo quang vụt ra, nhanh chóng rơi xuống trận pháp trên không.
Nhưng ánh sáng màu đen đó chỉ lóe lên một cái, vậy mà có thể hoàn toàn ngăn cản lưỡi đao.
Mà phía xa trận pháp, lúc này xẹt qua chín đạo ánh sáng.
Bắt được ánh sáng này, Tân Trạm nhưởng mày. "Chín viên linh thạch, ông thật là có bản lĩnh rất lớn.” Tân Trạm lạnh lùng nói. “Vì để bắt các người, có tiêu phí bao nhiêu cũng không tiếc.
Ông già cười nhạo: "Tôi khuyến các người khoanh tay chịu chết, không cần phải lãng phí sức lực nữa đâu. “Trận pháp này thật sự rất mạnh, nếu như ông ta canh giữ tại đây, chúng ta không có cách nào đột phá cả.” Tô Uyên cũng rút kiếm ra thăm dò một phen, sau đó lắc đầu nói. “Xem ra đối phương đã có chủ ý từ sớm, muốn nhốt chúng ta ở đây để giết sạch rồi." Mặt Tân Trạm xẹt qua tia lạnh lùng.
Anh đột nhiên quay đầu, nhìn về phía núi Thánh.
Chỉ thấy hắc khí dày đặc trên đỉnh núi không ngừng hướng xuống, rõ ràng là Diệc Hỏa Tông và hai nhà Phong Tào đang không phá cấm chế, đuổi đến bên này.
Nếu như bị đánh giáp từ hai mặt, có Thiếu tông chủ đó ở đây, mọi người khó mà thoát được. “Không thể trì hoãn thêm nữa, chỉ có thể đi vào bên trong, vào nội điện.
Tấn Trạm nheo mắt lại, lập tức đưa ra quyết định.
Ở lại đây, chỉ có thể để người trên núi Thánh đuổi kịp đến, cho nên nhất định phải hành động dứt khoát. “Khi ma công của Thiếu tông chủ còn chưa kết thúc, dựa vào tu vị hiện tại của anh ta, trong chúng ta không ai có thể là đối thủ của anh ta. Một khi bị anh ta bắt được, chỉ có con đường chết thôi." “Muốn đi, sao có thể đơn giản như vậy chứ."
Ông già áo đen hét lên một tiếng, những linh khí kia đột nhiên chấn động, đánh ra một lượng lớn linh lực bay ra như tên, muốn ngăn cản mọi người lại.
Tần Trạm cười lạnh một tiếng, đồng thời cũng phát ra mấy lá bùa, đụng chạm với những mũi tên linh khí kia, nhất thời hai bên đều tan thành mây khỏi. "Lui."
Tân Trạm bảo vệ mọi người rút lui, ông già áo đen kia không cam tâm còn muốn đột kích, nhưng bị
Tân Trạm hóa giải. "Hừm, thắng nhóc này cũng có bản lĩnh đấy, có điều chỉ cần ông đây muốn chặn đường thì các người có thể chạy đi đâu chứ." Ông già cũng không dám đuổi theo, đứng nguyên tại chỗ hừ lạnh nói. “Tần Trạm, vào nội điện cần có chìa khóa."
Mọi người chạy sâu vào trong Thanh Vân Tông, Tô Uyên nhíu mày nói. "Mặc dù không biết một chia khóa có thể mang theo bao nhiều người vào, nhưng chúng ta nhiều người thế này nhất định là không có cách nào.”
Tần Trạm gật đầu, Tô Uyên nói rất có lý.
Nếu không cậu chủ nhà họ Phong và nhà họ Tào cũng không cần phải cướp chìa khóa vàng của bọn họ.