Tân Trạm là vì muốn cứu nhà họ Diệp mà đến, ai cũng không muốn nhìn thấy Tân Trạm rơi xuống. Nhưng mà vào loại thời điểm như thế này thì bọn họ cũng chỉ biết tự trách.
Bởi vì Chu Tùng Sinh thực sự quá mạnh mẽ, thật sự là mạnh đến đáng sợ cho nên ngay cả đến gần bọn họ cũng không dám.
Rầm rầm rầm!
Hai người lại giao thủ lần nữa, hỏa lạc ấn ở trên người của Tân Trạm ngày càng nhiều.
Hơn nữa lại giống như lúc trước, Tân Trạm vừa va chạm với Chu Tùng Sinh thì đã bị ông ta công kích đánh bay ra ngoài.
“Cậu quả thật chính là con thiêu thân lao đầu vào lửa”
Nhìn thấy hỏa lạc ấn ở trên người của Tân Trạm đã lan đến tận cổ thì đôi mắt của Chu Tùng Sinh tỏa sáng, ông ta giống như là đang nhìn thấy thắng lợi rạng đông.
“Chỉ cần khiến cho toàn thân của cậu bị hỏa lạc ấn bao trùm thì cậu sẽ bị cháy mạnh mà chết, lúc này cũng chỉ còn lại một quyền mà thôi vậy mà cậu vẫn dám tấn công”
Nhìn thấy Tân Trạm lại bắt đầu lặp đi lặp lại vô số lần công kích thì trong lòng của Chu Tùng Sinh tràn đầy trào phúng.
Tân Trạm tấn công như một kẻ liều lĩnh lỗ mãng như vậy thì có thể mang lại tác dụng gì?
“Cứ để cho tôi tấn công thêm một quyền nữa giúp nhen nhóm hỏa lạc ấn ở trên người của cậu tiễn đưa cậu đi về trời”
Tân Trạm né tránh được, Chu Tùng Sinh lộ ra sát ý, sử dụng một quyền tràn ngập linh khí mà đánh về phía của Tân Trạm.
Vào chính thời khắc này ông ta cảm thấy cứng đờ, vậy mà cánh tay của ông ta không còn một chút sức lực nào cả.
Sắc mặt của Chu Tùng Sinh đại biến, linh khí ở trong cơ thể vận chuyển, nơi cánh tay lại đột nhiên xảy ra vấn đề.
Đây là có chuyện gì?
“Nếu như ông xuất ra một quyền này thì tôi sẽ phải chịu hỏa phần chỉ thuật, nhưng mà chỉ cần ông không xuất ra quyền này thì không phải là được rồi sao?”
Tân Trạm cười lạnh, dùng một quyền đánh về phía của Chu Tùng Sinh.
Bách Chiến quyền lại được tung ra một lần nữa, ánh sáng chiếu rọi đất trời.
Đụng một cái, Chu Tùng Sinh đã bị Tân Trạm tấn công.
Sau khi Chu Kúc thỉ triển đốt thể thiên thần thì ngay lập tức bị Tân Trạm đánh trúng.
“Điều đó là không có khả năng”
Từ trong phế tích bò lên, Chu Tùng Sinh không thể tin nổi.
“Cậu không làm tôi bị thương, và cơ thể của tôi cũng không bị nhiễm độc. Thiên trùng của cậu cũng không thể phát huy được tác dụng của mình thì làm sao nó có thể làm tổn thương cánh tay của tôi được?”
“Tại sao lại không thể?” Tân Trạm nhìn xuống chỗ Chu Tùng Sinh.
“Đúng vậy, thuật phân thân của ông quả thực rất khó xử lý.
Mỗi một cái đều là chân thân, có thể hợp nhất rồi lại tách ra ngay lập tức.”
Tân Trạm cười lạnh nói: “Nhưng mà điều này cũng tương dương với việc chia thân thể của ông ra làm mười phần, mỗi một sức mạnh cũng chỉ bằng một phần mười của đỉnh phong của Hợp Thể cảnh, mỗi một chỗ kinh mạch thì tương đương với một phần mười”
“Cho nên là ta cũng chỉ muốn công kích vào mười phân thân này của ông mà thôi, cho dù ông có hợp lại làm một thì cũng chỉ tương đương với cơ thể đã bị tổn thương”
“Ông có biết cái này không?”
Tân Trạm lấy ra một ít viên bảo châu quý giá có màu đỏ thãm bên trong.