“Chẳng phải không ai biết sau dãy Liên Thiên này là gì sao? Tân Trạm bất đắc dĩ hỏi.
“Không hẳn đâu” Tuyệt Nhật Yêu Hoàng lắc đầu nói: “Lần cuối cùng Lăng Nhật Yêu Hoàng phá vỡ hư không đã từng nói một điều khá kỳ lạ trước lúc bước vào hư không”
Tân Trạm tỏ vẻ hiếu kỳ nhìn Tuyệt Nhật Yêu Hoàng.
“Ông ấy nói, hóa ra phá vỡ hư không chính là bay qua ngọn núi kia”
“Ngọn núi kia, ý chỉ dãy Liên Thiên này sao?”
“Không ai biết cả, tổ tiên nói xong câu này thì phi thăng”
Tuyệt Nhật Yêu Hoàng dứt lời, thở dài một tiếng: “Đáng tiếc đám con cháu chúng tôi không có tiền đồ, ông ấy từng nói sẽ gầy dựng một cơ nghiệp ở thượng giới cho bọn tôi, chờ.
chúng tôi đến hưởng phúc nhưng tiếc là chúng tôi không có cơ hội phi thăng thượng giới rồi”
“Nhưng tôi thấy cậu có cơ hội đấy, lúc phá vỡ hư không đến thượng giới, nếu gặp được tổ tiên của tôi thì nhớ cho tôi gửi lời hỏi thăm nhé” Tuyệt Nhật Yêu Hoàng vỗ vỗ bả vai Tân Trạm rồi đi ra ngoài.
“Tôi? Một Phân Thần cảnh như ông còn đi không được, tôi mới Xuất Khiếu cảnh thôi đấy”
Tân Trạm dở khóc dở cười.
Tuy nhiên quả thật anh rất tò mò đẳng sau dãy núi Liên Thiên đó rốt cuộc có thứ gì.
Nhưng dù ra sao, chuyện có thể lấy bí mật của dãy núi Liên Thiên làm mục tiêu không phải là điều đáng để Tân Trạm suy tư hiện giờ.
Tân Trạm nhanh chóng thu lại ý định, tiếp tục thử sử dụng Càn Khôn Di Chuyển Quyết Đây cũng là ý định đột phát của anh, nếu sơn cốc này ngăn cản mọi người ra khỏi nó, vậy mình sử dụng bí thuật không gian chẳng phải cũng sẽ không rời khỏi đây ư.
Vì vậy, sau một khoảng thời gian, bóng dáng Tân Trạm xuyên qua khắp nơi trong sơn cốc.
Anh không ngừng tính toán ý nghĩa của pháp thuật rồi hoàn thiện sự hiếu biết về thuật này từng chút một.
“Mình… thành công rồi Sau cùng khi trời chiều ngả về tây thì Tân Trạm trợn to đôi mắt, nhìn bản thân trôi lơ lửng trên một cây đại thụ.
Anh thật không dám tin lần này anh có thể chuyển đến vị trí như anh mong muốn.
Tuy nhiên không lâu sau Tân Trạm không còn sức để vui nữa, anh thử lại nhưng kết quả bị chệch. Nếu thử mười lần, có lẽ chỉ có một lần có thể truyền tống đến chính xác.
Nhưng điều này cũng đủ khiển Tân Trạm hưng phấn, có thể xem đây là một khởi đầu tốt.
“Gậu làm bản thân mệt mỏi thành như vậy, buổi tối Huyết Hồn Thú đến thì sao anh có thể hộ pháp bọn chúng” Tuyệt Nhật Yêu Hoàng nhìn Tân Trạm đang ngồi xếp bằng dưới đất thở hổn hển, bất lực hỏi.
“Bệ hạ, không phải có còn ông à” Tân Trạm hùng hồn đáp lại, sau đó nhắm mắt ngồi xếp bằng tu luyện.
“Ta!” Tuyệt Nhật Yêu Hoàng giận đến mức mũi xì khói, rố là ông đây không yên tâm về anh nên mới chạy tới giám sát, bây giờ thật sự thành đả thủ của anh Màn đêm buông xuống, sau một loạt tiếng gào rú thảm thiết và hồng mang rơi xuống như mưa thì Huyết Hồn Thú chỉ biết chém giết và không có bất kỳ cảm xúc nào chợt giáng xuống.
Nhóm Thạch Chấn siết chặt vũ khí của mình, thả lỏng hơi thở toàn thân.
Trên đường đến đây, Tân Trạm đã nói rõ với họ về chuyện giết chết Huyết Hồn Thú, nên lúc này trong lòng mọi người không có sợ hãi mà chỉ có hưng phấn.
“Thạch Chấn, Cốt Lâm, hai người dẫn đội phụ trách hướng đông nam. Tôi và Lịch Ám Trọng dẫn đội phụ trách hai hướng còn lại”
Lam Yên phân công.
Sau khi Cốt Lâm đánh bại Thạch Chấn thì lòng tin đã được củng cố hơn, thực lực cũng tăng lên theo tỉ lệ thuận, hiện giờ anh ta cũng đã trở thành cao thủ như Lam Yên và Lịch Ám Trọng.
Ngay từ lúc Tân Trạm chỉ đạo thì tâm mọi người chìm như nước, họ không hoảng sợ khi đụng độ Huyết Hồn Thú dữ tợn và kinh khủng mà phối hợp nhịp nhàng với nhau giết sạch tất cả Huyết Hồn Thú.
Tuyệt Nhật Yêu Hoàng ngồi gần đó thưởng thức trận chiến của các thiên tài yêu tộc, thỉnh thoảng còn gật đầu.
Tuy Tân Trạm này luôn làm ông giận điên cả người nhưng bản lĩnh thật sự không tồi.
Trải qua hơn nửa tháng rèn luyện, những thiên tài này đã tiến bộ vượt bậc.
Có lẽ trong minh hội yêu tộc lần này, họ có thể cứu vớt lại mặt mũi cho yêu tộc như anh đoán.
Suy cho cùng, anh chưa thể vào bí cảnh Yêu Hoàng trước khi minh hội diễn ra, đây cũng là nơi Tuyệt Nhật Yêu Hoàng hứa cho Tân Trạm lấy được truyền thừa ngọc giản.
Hộ pháp suốt cả đêm, Tuyệt Nhật Yêu Hoàng chợt nhận ra mình lo lắng hão rồi.
Thực lực của những thiên tài yêu tộc mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của mình Tân Trạm bày trận pháp ngăn cách bầu trời liên hệ với những hồng mang kia, dù nhóm Thạch Chấn giết chết không ít Huyết Hồn Thú nhưng cả biến thú không bị kích hoạt như: những gì Tân Trạm nói.
Ngày hôm sau đến nữa, tất cả mọi người bị đuổi xa khỏi Vẫn Yêu Cốc nhưng nhờ Tân Trạm sử dụng nguyên thạch và la bàn nên họ lại trở về đây.
Liên tục vài ngày như thế, tuy nhóm Thạch Chấn chiến đấu không ngừng và trên người luôn xuất hiện các vết thương nhưng kỹ năng chiến đấu cũng nhanh chóng được nâng cao.
Trái lại, dường như Tân Trạm chợt phát hiện ra một vấn đề là sau khi những bạn nhỏ này trở nên tài giỏi hơn, nắm giữ được mánh khóe tấn công Huyết Hồn Thú thì họ càng đánh càng nhẹ nhõm và bắt đầu hơi kiêu ngạo.
“Xem ra tối nay đã đến lúc thả đàn Huyết Hồn Thú ra ngoài rồi, phải dội nước lạnh cho họ mới được”
Tân Trạm âm thầm suy tư.
Trong mấy ngày qua, anh sử dụng Càn Khôn Di Chuyển Quyết càng lúc càng thành thạo, sau ba lượt thì có thể thành công được một lần, nhưng Tân Trạm không tỏ vẻ gì và không định sẽ nói cho Tuyệt Nhật Yêu Hoàng biết.
Đến bây giờ, anh hoàn toàn hiểu ra con hàng này truyền Càn Khôn Di Chuyển Quyết cho mình chắc chắn là muốn hố người ta.
Trước đây Yêu Hoàng còn giả vờ thiên tài với mình khiến cho dạo đó Tân Trạm thật sự nghĩ mình không có thiên phú.
Hại mình luôn giữ trong lòng, nói bóng nói gió với Lam Yên mới moi ra được sự thật rằng hóa ra Tuyệt Nhật Yêu Hoàng nhờ nuốt được một không gian thú thần bí mới hiểu rõ thuật pháp này.
Còn mình trong thời gian ngắn có thể vận dụng được Càn Khôn Di Chuyển đến mức này chắc chắn là có một không hai. Đợi tìm được cơ hội thích hợp mình sẽ sử dụng, đoan chắc sẽ hù dọa Yêu Hoàng này giật mình một phen.
Trời chiêu ngả về tây, đây cũng là đêm cuối cùng ở Vẫn Yêu Cốc.
Tân Trạm chỉnh sửa trận pháp chuẩn bị cho đám nhóc đang trong trạng thái ung dung vừa nói vừa cười này phải cảm nhận được sự lợi hại của hơn nghìn con Huyết Hồn Thú Nhớ kiềm chế đó, đừng hại chết hết bảo.
bối của yêu tộc ta” Tuyệt Nhật Yêu Hoàng nói “Bệ hạ, tôi còn chưa sử dụng thần khí áplực đấy đấy” Tân Trạm khẽ mỉm cười nói.
“Grừ!”
Đến khi sắc trời tối mịt thì Huyết Hồn Thú lại tiếp tục xuất hiện.
Thế nhưng nhóm Lam Yên chưa chém giết được bao lâu thì bỗng nhận ra hôm nay có gì đó không đúng.
Dường như số lượng Huyết Hồn Thú nhiều gấp mấy lần so với đợt trước.
Hơn nữa họ càng giết thì Huyết Hồn Thú sẽ càng nhiều.
Về sau, mọi người bị đánh đến nỗi phải lùi dần từng bước, ai nấy đều kinh hãi nhìn Tân Trạm, hình như đang chờ anh tới cứu viện.
“Gì đâu mà vội, nếu tôi không có ở đây, chẳng lẽ các người sẽ chờ đến chết luôn à!
Nhắc cho mọi người biết, lúc này tôi sẽ không ra tay đâu”
Tân Trạm hét lớn, không hề định sẽ dang tay ra giúp.
Mọi người chỉ có thể cản răng cố kiên trì, nhưng vừa giết một bầy thì lại thấy đợt Huyết Hồn Thú thứ hai xuất hiện.
Thạch Chấn có tu vi cao nhất cố xông lên phía trước, vết thương dày đặc cả người nhưng cũng bởi vì hộ pháp Lịch Ám Trọng nên bị cắt phăng một cánh tay.
Cùng lúc đó hơi thở của nhóm Lam Yên cũng bắt đầu suy suyển, họ rơi vào cảnh cùng đường bí lối rồi.
Điều khiến Tân Trạm vui mừng là lần này họ không cầu cứu nữa mà nghĩ đủ mọi cách để tiếp tục chiến đấu.
Anh thấy tình hình đã ổn hơn rồi.
“Mọi người làm không tồi, chuyện tiếp theo cứ giao cho tôi”
Tân Trạm vừa nói vừa chậm rãi đứng lên, một vầng sáng chói chang bao phủ lấy toàn thân anh.
Anh nên phô ra thực lực của mình với đám nhóc này rồi.