**********
Trước khi ông già nhà họ Phong bị đánh ngất, ông ta cảm nhận được linh khí trên người của hai ông chủ kia, quỳ rạp trên đất rét run.
Ông ta cũng đem chuyện của đám người Tân Trạm xông vào cảnh giới bí mật của Thanh Vân tông kể luôn một lần.
Vừa nhắc tới cái tên Tần Trạm là Tào Phá Thiên đã như thấu hận trời xanh. “Tào Phá Thiên?"
Chủ nhà họ Phong lộ ra vẻ mặt suy tư, quay đầu nhìn về phía chủ nhà họ Tào đang đứng gần đó. “Anh Tào, nhà họ Tào của anh có tồn tại người này không?" "Có thì có, nhưng tuyệt đối không có khả năng này, vì người nhà họ Tào sẽ không đụng độ gì đến Tần Trạm." Chủ nhân nhà họ Tào nghe ông già kể lại, nhướng mày, lắc đầu nói. “Tên Tào Phá Thiên bây giờ đang ở nơi nào?" Chủ nhân nhà họ Phong hỏi. “Tháng trước thâm nhập và cảnh giới bí mật đến nay vẫn chưa trở về.
Chủ nhân nhà họ Tào lạnh lùng đáp: “Nhưng mà chắc chắn Tân Trạm đã giả trang thành người nhà tôi để vu cáo hãm hai." “Cũng có thể Tào Phá Thiên này và Tân Trạm là cùng một người. Chuyện hai chân đạp hai thuyền đối với nhà họ Tào mà nói cũng không phải là lần đầu tiên." Một ông già đứng bên cạnh nói. “Ông Phong, ý của ông là gì? Chuyện tám mươi năm trước kia, chẳng lẽ nhà họ Phong không góp mặt sao?"
Sắc mặt chủ nhân nhà họ Tào lập tức trầm xuống, trừng mắt nhìn một ông già đứng bên chủ nhân nhà họ Phong,
Ông ta đột ngột đứng dậy, hơi thở pháp phòng, khí tức nghiêm nghị. “Việc tốt của ông đã hại đứa con của tôi bị Tân Trạm chặt đứt một cái tay, tôi còn chưa tìm ông tính sổ, hiện tại ông còn hiển nhiên tính toán lấy chuyện này vu oan giá họa cho gia đình em tôi.” “Ha ha, việc Ngân Quang làm cũng là không thể làm khác được, có quý mới biết đêm đó rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với Tào Phá Thiên của nhà các người?
Chủ nhà họ Phong không cam lòng bị yếu thế, cười lạnh đáp lại. “Ông ăn nói rõ ràng cho tôi. Chủ nhân nhà họ Tào giận dữ.
Rầm một tiếng, cái bàn làm bằng đá trong sảnh lớn trực tiếp bị vỡ ra. “Được rồi, chúng ta ở đây đâu phải để lỗi lại chuyện cũ năm xưa, kìa nhà họ Triệu đã muốn đi rồi.”
Chủ nhân nhà họ Phong đau đầu, đứng dậy chen giữa hai người. “Điều quan trọng nhất với chúng ta bây giờ là bắt được Tân Trạm. Chủ nhân nhà họ Phong lần lượt nhìn hai người nói. “Tuy năm trăm hải lý quanh đây đã bị chúng ta phong tỏa. Nhưng đến bây giờ vẫn không tìm được tung tích của bọn họ. "Mặt khác tôi lại nghe nói, có một cô gái đã thoát khỏi vòng vây. Chẳng lẽ bọn họ đã bỏ chạy rồi sao?” Một trưởng lão của nhà họ Tào nói. “Người của tôi có thông báo, Tần Trạm trong tay cô gái kia chẳng qua chỉ là một hình nhân." “Giả là thật mà thật là giả, ai mà biết được đó có phải là thủ đoạn của bọn họ không?”
Mọi người bàn luận một hồi nhưng vẫn không đi đến được kết luận. “Anh Phong, còn Vẫn tông bên kia có tin tức gì không?” “Đã phải người đi tìm đạo sĩ Bồ xem một quẻ, bây giờ vẫn chưa thấy người trở về."
Trong lúc đang nói chuyện, có một người võ giả từ từ đi vào. “Chủ nhân, bên Vấn tông đã có tin tức.
Lập tức, trong đại sảnh tất cả mọi người đều lộ ra vẻ nghiêm túc. “Thế nào? Tần Trạm đã chạy thoát rồi?" “Đạo sĩ Bồ xem quẻ cho ra kết quả là bọn họ chỉ quanh quẩn trong khu vực này thôi." “Quẻ của đạo sĩ Bồ xem sẽ không bao giờ sai, Tân Trạm chắc chắn chỉ trốn ở nơi nào đó thôi." Chủ nhân nhà họ Tào hừ lạnh một tiếng.
Ông ta đứng bật dậy, ánh mắt hung ác đảo quanh qua mọi người. “Tập hợp tất cả những người của nhà họ Tào lại đây, hai nhà chúng ta nhiều người như vậy, ngay cả một con chim cũng không bay ra được. Tôi chống mắt lên xem bọn họ có thể trốn được bao lâu “Đúng vậy, cái tên Tân Trạm này đối với các gia tộc thế giới ẩn là một sự uy hiếp quá lớn. Lần này, mọi người chịu vất vả một chút, ba người chúng ta thay nhau tọa trấn. Nhất định phải giết chết Tân Trạm. Chủ nhân nhà họ Phong nói. “Ai dám trêu chọc đến gia tộc thế giới ẩn của chúng ta, người đó sẽ phải chết."
Đôi mắt của chủ nhân nhà họ Phong cũng lóe lên sát khí của sự chết chóc.
Hai chủ nhân đều lập lời thế, chắc chân phải tự tay giết chết Tần Trạm trước mặt đứa con của mình.
Thời gian một tuần trôi qua rất nhanh. "Không có.
Ông giả lắc đầu, không còn bầu rượu nào để đưa cho Tân Trạm. “Cậu không cần phải uống nữa, ngoại trừ kinh mạch trong cơ thể cậu ra thì hoàn toàn không còn sót lại bất kì độc dược nào ca. "Cái đó thật có chút đáng tiếc." Tần
Trạm nói “Cậu nổ tan xác mà còn nghiện." Ông già khiếp sợ liếc nhìn Tần Trạm một cái rồi xoay người rời đi.
Người thích tra tấn bản thân mình như vậy, đây là lần đầu tiên ông ta gặp được
Tần Trạm liếm khỏe miệng, anh thậm chỉ còn có chút lưu luyến, tuy rằng mùi vị của hương rượu kia có thể đốt người, nhưng hiểu quả của nó phải gọi là hoàn háo.
Nhưng mà Tân Trạm cũng biết, thứ này e răng có giá trị rất đắt, ông già kia và anh không thân cũng chẳng quen, sao có thể bắt buộc người ta cung cấp cho mình.
Mà hiện tại sức mạnh của anh cũng đã khôi phục được khá nhiều, có một số việc cũng nên làm rồi.
Sau đó, Tân Trạm gọi Lạc Việt Ban và Diệp Thành vào cùng nhau. “Tần Trạm, tối muộn lầm rồi, gọi chúng tôi có việc gì?”
Ba người ngồi xếp bằng trong phòng, Diệp Thành có chút tò mò.
Tần Trạm cười lạnh nhạt, vấn chuyển vạn luyện khí, nháy mắt mở ra không gian trữ vật của chính mình. Kinh mạch của anh bị tắc nghẽn, không thể vận dụng linh khí được, vạn luyện khí chính là chiêu thức duy nhất của người tu tiên mà anh có thể sử dụng.
Đột nhiên trong phòng xuất hiện vài món bảo vật, toát ra ánh sáng rực rỡ
Diệp Thành và Lạc Việt Ban nhìn thấy đều có chút ngày người.
Những thứ này đều là bảo vật mà Tần Trạm đoạt được trên người đối phương khi hai nhà Thanh Vân tông và nhà họ Tào giao đấu “Đây là chiếc nhẫn trữ vật trên cánh tay bị chặt đứt của cậu chủ nhà họ Tào. Tân Trạm chỉ vào một chiếc nhân trữ vật nói: "Còn đây là cái cung đen của nhà họ Tào, chiếc nhẫn kia là bảo vật của Thiếu tông chủ của Diệc Hóa tông, còn có con diều giấy bị tôi chia thành hai nửa của nhà họ Phong. Bây giờ có thể mở được không gian trữ vật không gian, chúng ta cũng nên phân chia ra." “Tần Trạm, những thứ này đều là do anh lấy được, nếu chúng tôi giữ nó thì sao có thể làm người nữa?" Diệp Thành và Lạc Việt Ban liếc nhìn nhau, cùng lúc lắc đầu.
Bất kể là dựa theo quy tắc của giới võ đạo hay là theo lý theo tình mà nói, những thứ của người này, bạn đều không có nghĩa tới, chắc hẳn đều là vật của Tần Trạm.
Nhưng Tân Thành cũng lắc đầu nói: "Các anh hãy nghe tôi nói. Lần này chúng ta đắc tội lớn với hai nhà họ Phong và họ Tào, sau này chỉ cần chúng ta còn tồn tại trong giới võ đạo thì không thể tránh khỏi việc đấu tranh lẫn nhau, các anh chỉ có cách tăng sức mạnh của chính mình mới có thể giúp đỡ tốt cho tôi được, đúng không?"
Lần này, hành trình đến Thanh Vân tông, Tô Uyên và cô chủ nhà họ Vân cũng chiếm được bảo vật trong nội điện, Tân Trạm cũng lấy được vật trong tay các cậu chủ, chỉ có Lạc Việt Ban và Diệp Thành là không đoạt được nhiều lắm. “Cái này." Diệp Thành nhíu mày, lời này của Tần Trạm không hẳn là không có lý, dựa theo chuyện xảy ra lần này, anh ta cũng không giúp đỡ được gì nhiều. “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ không trở thành người liên lụy đến anh đâu." Râu quai nón cũng nghiêm túc gật đầu. "Nhưng trước tiên anh cứ lấy những thứ mình cần trước đi, mấy cái còn lại chúng tôi tự chia, dù sao sau này có giao đầu, anh cũng là người chủ yếu mà.” Diệp Thần bổ sung. “Đúng đó, đúng đó.
Tân Trạm mim cười, sau khi thuyết phục hai người, anh lại mở ra một vài bảo vật của cậu chủ nhà họ Tào và Thiếu tông chů.
Lúc này đây, bên trong căn phòng, trần ngập vật phát sáng mênh mông cuốn cuộn.
Ông già đang vận công trong phong cảm nhận được sự chói lóa này, không nhịn được nuốt nước bọt, mắng. “Mấy tên nhóc đáng ghét này, lá gan thật sự quá lớn.” Ông cảm thán nói.
Trong ánh sáng bảo vật phản chiếu lên gò má của ba người, Tân Trạm, Diệp Thành hay Lạc Việt Banng đều có chút kích động.
Lần này hành trình đến Thanh Vân tông có thể nói là chín phân chết một phần sống, nhưng thu hoạch cũng là không ít.
Phải biết rằng dù cho là cậu chủ nhà họ Tào hay Thiếu tông chủ của Diệc Hỏa tông, họ đều là những người tài giỏi sẽ kế thừa trong gia tộc, bảo vật gì đó mang bên mình cũng không ít, chứ đừng nói đến còn có bảo vật của cả Thanh Vân tông. “Đầu tiên là cái tài liệu luyện khí này tôi