Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1154


“Anh có lòng tốt như vậy, là muốn để tôi nhìn bọn họ chết đi, tâm tư này của anh cũng quá ác độc rồi” Tân Trạm cười lạnh nói.





“Thật ra cậu cũng thông minh đó chứ, không sai, điều tôi muốn chính là để cậu nhìn những người bên cạnh cậu lần lượt đều chết hết”





Trương Đình cười to nói: “Trên đường đến đây, không phải cậu rất quan tâm bọn họ sao? Cố gảng giữ lại mạng sống cho bọn họ, nhưng mà hiện tại tôi muốn bọn họ chết, cậu lại có thể làm gì được tôi nào?”





“Tôi muốn cậu phải đau khổ, trơ mắt nhìn những người được cậu cứu sống, cả đám chết ở trước mặt cậu, mà cậu lại không thể làm gì cả”





“Đây chính là hậu quả của việc cậu đắc tội với tôi, trước hết tôi muốn làm cậu tuyệt vọng, sống không bằng chết, sau đó tôi lại từ từ tra tấn cậu cho đến chết”





Trương Đình nhìn chằm chằm Tân Trạm, lộ ra nụ cười dữ tợn.





Anh ta thích nhất, chính là nhìn thấy những con người thấp hèn kia, lúc bị chính mình tra tấn, lộ ra vẻ mặt không cam lòng và phẫn nộ, lại đối với anh ta có chút kiêng ky, loại cảm giác tuyệt vọng trước khi chết này, khiến anh ta vô cùng hưởng thụ.





Nhưng lần này anh ta đã phải thất vọng, biểu cảm của Tân Trạm cực kỳ bình tĩnh, thậm chí trong mắt còn mang theo một tia châm chọc.





“Thật đáng tiếc nha, anh không thể khiến tôi cảm thấy tuyệt vọng, cũng không có năng lực giết tôi”





Tân Trạm cười lạnh lắc đầu nói: “Ở trong mắt tôi anh cùng lắm chỉ giống như con heo con chó mà thôi”





“Ha ha ha, Trương Đình, thăng nhóc này hoàn toàn không coi cậu ra gì mà”





Trác Cư ở một bên cười to, vui sướng khi người gặp họa.





“Trương Đình à, cậu thật là càng sống càng thụt lùi, chỉ là cái loại dân đen này mà cũng dám khiêu khích cậu kia kìa.”





Hai người khác, cũng là cười nhạo một phen.





Trương Đình mất hết mặt mũi ở trước mặt bạn bè, không tránh khỏi giận dữ, muốn nắm lấy đầu của Tân Trạm.





“Muốn chết! Tôi sẽ phế đi tay chân của cậu trước, sau đó để cậu quỳ xuống nhìn bạn bè của cậu chết như thế nào”





“Chỉ sợ anh không tư cách này đâu”





Cùng lúc đó, trong tay Tân Trạm cầm một viên thuốc đột nhiên ném ra.





“Trương Đình, mau lui về.”





Chú ý tới thuốc viên lấp lánh ánh sáng chói chang nóng rực kia của Tân Trạm, Nhạc Nhất Tuần nhíu mày, khẽ quát một tiếng, nhào về phía Tân Trạm.





Chỉ là lúc anh ta ra tay đã quá muộn, Tân Trạm đã bóp nát viên thuốc rồi, một ngọn lửa đen đột nhiên trào ra.





Ngọn lửa này toả nhiệt khắp bầu trời, Trương Đình duỗi tay về phía bàn tay của Tân Trạm, đột nhiên bị đốt nóng một chút, trong tích tắc nổi lên một cái bóng nước máu, anh ta rút cánh tay về, kêu lên một tiếng.





Mà một mảng khói mù mịt, cũng theo ngọn lửa đen kia mà ra. Lúc Nhạc Nhất Tuần chạy tới, bóng dáng của Tần Trạm đã biến mất.





“Thằng khốn này ở bên kia!”





Trương Đình nghiến răng nghiến lợi, nhìn máu đọng lại ở trên tay, tức giận đến ngực phập phồng.





Từ đầu đến cuối, anh ta chưa bao giờ để Tân Trạm vào mắt, lại không nghĩ tới thế mà sẽ bị Tân Trạm làm bị thương chảy máu, điều này làm cho anh ta không thể chịu đựng được.





Trong thân thể Trương Đình đột nhiên bay ra, một thanh kiếm sáng chói, lao vê phương hướng mà Tân Trạm bỏ chạy.





Có điều thân thể của Tân Trạm chỉ lay động một chút, cũng không quay đầu lại, đã tránh thoát khỏi thanh kiếm này.





“Đừng đuổi theo nữa”





Mắt thấy Tân Trạm đi vào khu vực ăn mòn, Nhạc Nhất Tuần lập tức giữ chặt Trương Đình lại.





“Một lát nữa yêu thú sẽ xuất hiện, đừng quên mất chuyện quan trọng của chúng ta”





“Đồ chết tiệt, vận may của thằng ranh này thật tốt, vậy mà lại chết trong tay quái thú, đợi khi trở về, em nhất định sẽ xoá sổ thôn Đại Thanh”





Trương Đình rút thanh kiếm về, khuôn mặt nhăn thành một đống.





Anh ta muốn nhân cơ hội này để làm bẽ mặt của Tân Trạm, nhưng không nghĩ tới ngược lại bị Tân Trạm chơi một vố, khiến anh ta không thể nào chấp nhận được.





“Tân Trạm”





Nhìn thấy Tân Trạm từ xa đi tới, Tân Tráng và những người khác đều có chút kinh ngạc.





“Tất cả mọi người lại gần tôi, lát nữa các người nghe theo hiệu lệnh của tôi, tôi đảm bảo các người sẽ không xảy ra chuyện gì.”





Tân Trạm chậm rãi nói, nhìn Nhạc Nhất Tuần cùng những người khác không có đuổi theo, anh bước chậm lại, có chút khinh thường.





Người của thôn Đại Thanh lần lượt gật đầu, trên suốt dọc đường, bọn họ đã hoàn toàn tin tưởng Tân Trạm, ồ ạt đi đến bên cạnh Tân Trạm.





Mà những người do Trác Cư dẫn đến, trên mặt lộ ra vẻ do dự, một số người tin tưởng chạy qua bên này, một số người còn lại thì càng đi càng xa, bọn họ cảm thấy Tân Trạm và những người khác tụ tập lại với nhau mới càng tăng thêm sự nguy hiểm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK