“Cậu, sao cậu lại không chết?” Người đàn ông hoảng sợ, đúng là Tân Trạm rồi, nhưng anh xuất hiện giống như là ma.
“Anh nói đúng, yếu đuối đúng là có tội.” Tân Trạm nhếch miệng cười, thi triển thánh nhân chỉ quyền.
Tức thì ánh sáng vàng đầy trời, khiến đối phương đau nhức không thể mở mắt ra được, thần thức cũng bị ảnh hưởng.
Với một cú đấm sấm sét, Tân Trạm bắn ra một ngàn quyền ảnh.
Ngực người đàn ông đau nhói, tiếng xương gấy liên tục vang lên, thân thể bay về phía sau như bao cát, rồi ngã nhào xuống đất.
Người đàn ông phun ra máu tươi, tâm trí anh ta gần như tiêu tan khi nhìn Tân Trạm bước về phía anh ta một cách chậm rãi, người đàn ông hét lên rồi đột ngột bay về phía người đồng hành.
“Cứu mạng.”
“Chuyện gì đã xảy ra thế?”
Người kia vừa mới vừa bay đến, thì nhìn thấy người đồng hành với mình cả người đều máu me đang cố bay về, liên tục cầu cứu nên ngay lập tức hoảng sợ.
“Cô là ai?”
Cách đó vài km, trên không trung, người ông lão đang nhìn chằm chằm vào người phụ nữ ngay trước mặt mình một cách đầy nghi ngờ.
Cổ Nguyệt Linh đột nhiên xuất hiện, ngăn cản đường đi của lão, làm cho vị ông lão cảm thấy có chút kỳ quái.
“Tôi không là ai cả, chỉ là tới đây để ngăn cản ông”
Cổ Nguyệt Linh đang bị truyền âm, đột nhiên nở nụ cười.
Ông lão sửng sốt một chút, sau đó hai viên ngọc bích trên eo ông ta phát ra hai tiếng nổ giòn giã.
“Lão nhị! Lão tam”
Mặt vị ông lão biến sắc, ngay lập tức ông hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Đồ đàn bà khốn kiếp, tôi giết chết cô!”
Ông lão vô cùng tức giận và lao về phía Cổ Nguyệt Linh.
Cổ Nguyệt Linh đã sớm tiên đoán được, nên bỏ chạy về phía trước.
Nhưng chạy được nửa đường, ông lão quay người lại, điên cuồng chạy về hướng ngược lại.
“Mình đuổi theo làm gì, hai người bọn họ đã bị kẻ địch giết chết trong nháy mắt rồi, mình có khả năng gì mà đòi báo thù chứ?”
“Ông thông minh đấy, nhưng tiếc là quá muộn.”
Vào lúc này, một vùng không khí rung động kịch liệt phía trên đầu ông lão.
Có một tiếng gầm rung chuyển bầu trời, và một con rồng màu lục lam bay xuống, nhanh chóng hướng về phía hắn.
“Thanh Long thần thú, cậu thật sự có thần thú cưỡi sao, không thể nào như vậy được.”
Đồng tử của ông lão đột nhiên co rút lại, ông lão thấy trên đỉnh đầu của con rồng xanh này là thanh niên đáng ghét mà lão từng gặp lúc nãy đang ngồi trên đó, giống như là chủ nhân của nó.
Xem ra linh thú này chỉ là thú cưng của Tân Trạm, nhưng thần thú có cốt cách kiêu hãnh của thần thú, sao có thể để tu sĩ cảnh giới Xuất Khiếu ngồi trên đầu nó được.