**********
Yêu thú rùa đen sửng sốt, nó không ngờ chung quanh có nhiều yêu thủ như vậy, sát tinh này vậy mà lại chú ý đến mình.
Chẳng phải là muốn giết mình sao, nó túm đuôi, liều mạng tìm đường chạy.
Tân Trạm từng bước chạy tới bên cạnh nó, chộp mai rùa nó một cái "Mang ta chạy, chờ ông đây chạy rồi, sẽ không giết mày. Nếu không ta đem thịt mày đi nấu canh. Tân Trạm vỏ vỏ mai rùa, uy hiếp nói. "Ôi ôi."
Con rùa kêu một tiếng đau khổ, thở dài rằng mình thật đen đủi, không còn cách nào khác đành đồng ý.
Tân Trạm thở phào nhẹ nhõm, để cho con rùa đen ngậm ngọc quyết, anh cũng tiến vào trong không gian luyện chế đan dược.
Sau đó, Tân Thành thu liêm khi tức, để con rùa đen, một hớp nuốt ngọc quyết vào. "Con quỷ này chậm quá, đi nhanh chút cho ta."
Tần Trạm lấy ra một quả Thanh Vân tử trong không gian trữ vật, vắt một ít chất lỏng vào bụng của con rùa.
Đôi mắt con yêu thủ rùa đen đột nhiên kiên định, nó cảm giác như có một ngọn lửa bùng cháy trong cơ thể, khiến nó ngay lập tức tràn đầy sức mạnh. "Grào"
Nó gầm lên một tiếng, bốn móng vuốt ấn mạnh, thân thể vọt ra đột ngột, nhanh như tên lửa. "Chết tiết.
Phong Vân Kinh cuối cùng cũng vượt qua chướng ngại vật, lúc này toàn thân đen kịt, tóc và hơi thở đều nhuộm đen như mực, trông vô cùng chật vật.
Ngay sau khi ông ta bước ra, lập tức truyền thần thức của mình đến tận cùng, bao trùm lên chu vi hàng chục dặm.
Tuy nhiên, điều khiến Phong Vân Kình vô cùng tức giận là dưới sự điều tra kỹ càng của ông ta, khắp nơi vẫn không thấy bóng dáng Tân Trạm đầu. "Không thể trong thời gian ngần, người này bị ta đã thương, không thể chạy xa như vậy được.
Phong Vân Kinh nheo mắt quét qua mọi sinh vật dưới biển.
Có động vật bình thường, cũng có yêu thú
Đặc biệt là những con yêu thủ, cảm nhận được hơi thở của Phong Vân Kinh, nhiều con yêu thủ chạy tử tán để thoát thân.
Phong Vân Kinh quét thần thức qua, nhất thời quét qua một con yêu thủ rùa biển, con yêu thủ rùa biển lập tức căng thẳng, tốc độ nhanh hơn, nhưng thần thức nhanh chóng rời đi. "Ông Phong, đã xảy ra chuyện gì?”
Đúng lúc này, hai bóng người đột nhiên rơi xuống, chính là ông chủ nhà họ Phong và nhà họ Tào.
Họ cảm nhận được dấu hiệu chiến đấu ở đây nên lập tức chạy đến. "Phong Thiệu Huy chết rồi, Tần Trạm giết nó."
Những lời của Phong Vân Kinh khiến hai người họ kinh hãi.
Tần Trạm bị bọn họ săn đuổi, lại bao gan như thế, còn dám xuất hiện giết người. “Ông để cho Tân Trạm chạy?"
Ông chủ nhà họ Phong cau mày nói: “Tu vi của nó đã đạt đến trình độ này rồi sao? "Cũng không phải, thằng nhóc đó đã tính toán hết đường lui rồi, ta bị nó bày kế.” Phong Vân Kình nghiên răng nghiến lợi, bị người có tu vi không bằng mình chơi đùa, trong lòng ông ta vô cùng tức giận. “Thằng nhóc đó quá xảo quyệt, hơn nữa tôi đoán nó có cách để che giấy khí tức, khiến cho bạn ta cũng không thể nhận ra." Ông chủ nhà họ Tào nói. "Có muốn phong tỏa bao trùm chung quanh không. để diện tích nhỏ, chúng ta dễ dàng truy bắt hơn. Ông chủ nhà họ Phong nói. "Nếu nó có thể thoát khỏi phạm vi này? Chúng ta không phải sẽ càng bị động hơn sao" Ông chủ nhà họ Tào lạc đầu "Nhưng lần này nó bỏ chạy, e rằng rất khó bắt được nó." Ông chủ nhà họ Phong thở dài. "Không, tôi có cách"
Vẻ mặt của Phong Vân Kinh chuyển động, đột nhiên mở miệng.
Ông chủ hai nhà Phong Tào đồng loạt nhìn ông ta. “Tần Trạm đã trốn lâu như vậy mà không lộ diện. Tại sao lần này nó lại giết đồ đệ của tôi?” Phong Vân Kinh cười lạnh nói.
Hai người cau mày lắc đầu, không hiểu Phong Vân Kinh muốn nói gì.
Phong Vân Kình nói: "Bởi vì Phong Thiệu Huy làm xăng làm bậy, giết thân dân bình thường trên hòn đảo kia, khiến Tần Trạm tức giận, cho nên mới mạo hiểm hiện thân." “Ý của ông là." Tròng mắt hai ông chủ sáng lên. "Bắt tất cả những người từ các hòn đảo gần đó, mỗi ngày giết một ngày, tôi không tin Tân Trạm kia sẽ không xuất hiện.
Phong Vân Kình cười lạnh nói: "Nói cho Tân Trạm biết những người này vì nó mà chết, ông đây cược nó chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn." “Phương pháp này tốt, cho dù nó không xuất hiện chúng ta cũng không tổn thất gì." Ông chủ nhà họ Tào cười lạnh nói. “Nếu như giết như vậy, có phải sẽ chọc giận giới võ đạo bên ngoài không?" Ông chủ nhà họ Phong nhíu mày. "Sợ gì chứ? Những hòn đảo gần đó không phải là đất của Việt Nam hay nước Mỹ, những người này giống như con kiến hôi vậy, không có ai sẽ quan tâm, chúng ta ngày đầu giết một người, ngày thứ hai giết mười người, cho đến khi Tân Trạm xuất hiện.
Phong Vân Kinh cười gần. "Ha, cuối cùng cũng an toàn. Ở hải đảo, Tân Trạm chui ra khỏi miệng rùa, đi lên bờ rồi mới thở ra một hơi.
Con rùa đen liếc nhìn Tần Trạm, nhưng không có chạy đi ngay lập tức, ngược lại văn người, dùng lưỡi liếm cánh tay của Tân Trạm, làm ra vẻ mặt lấy lòng. "Gan mày quá lớn, tạo sẽ không lấy mày làm canh thịt rùa đâu."
Tân Trạm nhìn nó không nói nên lời. Dọc đường anh cho nó ăn không ít ăn Quả Thanh Vân, rõ ràng là tên này ăn quả Thanh Vân đến nghiện.
Con rùa chớp chớp mắt, thẹn thùng gật gù đắc ý, nhưng nó không sợ "Cần giàu sang trong nguy hiểm? Mày ngược lại rất có can đảm."
Tân Trạm mỉm cười một tiếng, vật nước quả Thanh
Vận, ném cho con rùa.
Tên này không ngu ngốc, nó phát hiện từ trước rồi mai phục để lập công mại.
Grào
Con rùa ngoạm quả Thanh Vân cần một cái rồi nuốt chứng ngay lập tức, vây đuôi thích thú. "Đi thôi, không còn nữa."
Tần Trạm phất tay, con rùa mới quyến luyến không thôi mà chìm xuống. "Đã giải quyết xong rồi sao?"
Ông cụ đang câu cá trên tảng đá lớn bên cạnh hòn đảo, nhìn thấy Tân Trạm thì chậm rãi mở miệng. "Giết tất cả"
Tần Trạm suy nghĩ một chút, nắm chặt tay nói: “Tiền bối, tôi muốn nhờ ông giúp một chuyện.
Vừa nói anh vừa bế đứa bé trai ra từ không gian chế thuốc.
Cậu nhóc lúc này vẫn đang say giấc nồng, dưới ánh trắng, đôi mi dài khẽ run lên trông rất đáng yêu. "Những người trong ngôi làng đó đã chết. Chỉ có nó còn sống sót. Tình hình của tôi chắc ông cũng biết, tôi không có cách nào ổn định cuộc sống cho nó được "Tiền bối, ông có thể thu nhận nó không? Tiện thể giúp nó tạm thời phong ấn ký ức này" Tân Trạm thở dài.
Ký ức này đối với một đứa trẻ là quá tàn nhẫn, tốt hơn hết nên phong ấn lại, một ngày nào đó khi nó đủ trưởng thành, có thể khôi phục lại. "Để nó lại đi."
Ông cụ nhìn cậu bé đang ngủ, thở dài, đưa tay ra đặt vào giữa mi tâm cậu bé. "Cảm ơn tiền bối." Tần Trạm cảm thấy an tâm, nếu như ông cụ không đồng ý, anh tạm thời cũng không biết phải xử lý đứa nhỏ này thế nào
Nhưng cùng lúc đó, Tân Trạm giật mình, nghĩ tới
Lạc Việt Ban.
Tương tự như thể, không cha không mẹ, được lão già trên hòn đảo này nhận nuôi, có lẽ Lạc Việt Ban và cậu bé trong ngực anh cũng có số phận tương tự. “Tiền bối, có phải rất giống Lạc Việt Ban không?” Tần Trạm buột miệng hỏi. “Giống như nó, đều là đứa trẻ đáng thương” Ông cụ không có trục tiếp đáp lại, mà là lắc đầu. "Lần này cậu đã gây họa rồi, cậu có biết không?” Ông cụ nhìn Tần Trạm, nói. “Tôi biết, tôi đã liên lụy đến tiền bối." Tần Trạm nói lời xin lỗi.
Anh tùy tiện xuất hiện, bại lộ thân phận, nhà họ Phong và nhà họ Tào sợ rằng sẽ càng chú ý đến khu vực này. “Không phải lão để ý, xem ra cậu vẫn không hiểu.
Ông cụ lắc đầu nói: "Cậu và gia tộc thế giới ẩn tiếp xúc quá ít, đối với sự ác độc của bọn chúng, cậu không hiểu nhiều đầu
Tân Trạm sững sờ nói: "Tiền bối, tôi không hiểu ý của ông