“Khôi phục rồi, gia chủ, bảo tháp truyền thừa đã khôi phục rồi”
Quản gia Trương nhìn thấy cảnh tượng này, cũng xúc động kêu lên.
“Anh Tân ra rồi kìa, mọi người xem, thứ trong tay anh Tân chính là ngọc giản truyền thừa của nhà họ Tăng chúng ta”
Nhìn thấy Tân Trạm bay ra tháp cao, không ít tộc nhân nhà họ Tăng cùng hoan hô nhảy nhót, trên gương mặt đầy vẻ cảm kích sùng bái.
Mối phiền toái tra tấn nhà họ Tăng nửa năm, rốt cuộc cũng đã hoàn toàn biến mất rồi.
Tô Uyên cũng mỉm cười, Tân Trạm được người khác sùng bái kính trọng, bản thân cô ấy cũng thấy rất vui vẻ.
“Không thể nào như thế được, tại sao anh ta lại có thể tiến vào lần thứ hai chứ”
Sử Thi Vũ hồn bay phách lạc ngã ngồi xuống mặt đất, tức giận đến gần như hộc cả máu.
Vốn dĩ cho rằng suy tính của mình đã hoàn toàn kín kẽ, kết quả Tân Trạm lại làm được thật.
Vốn dĩ người lao vùn vụt ở giữa bầu trời, hưởng thụ ánh mắt của mọi người kia phải là anh ta, kết quả lại biến thành kẻ mà anh ta chán ghét nhất.
Loại cảm giác này làm Sử Thi Vũ giận dữ đến phát điên.
Nhưng sau khi cơn phẫn nộ của anh ta trôi qua, thì chỉ còn dư lại sự sợ hãi tràn đầy trong lòng.
Tân Trạm lấy được ngọc giản, như vậy đã chứng minh được mình đang nói dối, là kẻ khốn kiếp ngăn cản người khác lấy được ngọc giản bên trong bảo tháp.
Vì chuyện ngọc giản mà nhà họ Tăng đã bôn ba bận rộn khắp nơi để tìm kiếm đáp án, mà bản thân lại bày trò ở bên trong, chắc chắn người của nhà họ Tăng sẽ không chịu để yên.
Quả nhiên, khi Sử Thi Vũ đưa mắt nhìn bốn phía, phát hiện không ít người của nhà họ Tăng đều đang trừng mắt nhìn anh †a với vẻ mặt lạnh lùng.
Tạm chưa nói tới việc hại nhà họ Tăng, tên khốn kiếp này còn trả đũa, làm bọn họ thiếu chút nữa nghĩ oan cho người tốt.
Nếu như không phải Tân Trạm có năng lực vào bảo tháp lần thứ hai, thì không biết mối phiền toái lớn này còn phải kéo dài tới bao giờ mới có thể giải quyết được nữa.
Tân Trạm rơi xuống mặt đất, giao ngọc giản truyền thừa cho quản gia Trương.
“Gia chủ, không sai, chính là bộ ngọc giản mà nhà họ Tăng chúng ta đã đánh mất, hơn nữa vẫn hoàn chỉnh không có tổn hao gì” Tâm trạng của quản gia Trương rất phấn chấn, sau khi kiểm tra ngọc giản xong, ông ta giao cho gia chủ Tăng.
“Cậu Tân, ơn nghĩa này không lời nào cảm tạ hết được, sau này cậu mãi mãi là ân nhân của nhà họ Tăng chúng tôi, hãy nhận lấy lệnh bài này” Trên mặt gia chủ Tăng mang nét cười, ông ta trịnh trọng nói với Tân Trạm.
Mọi người hâm mộ vô cùng, gia chủ Tăng nói những lời này ngay trước mặt mọi người, đã thể hiện từ nay trở đi, Tân Trạm sẽ có được quyền hạn cực cao ở nhà họ Tăng.
Với ơn nghĩa to lớn như vậy, sau này dù là bất cứ chuyện gì thì hiển nhiên nhà họ Tăng cũng sẽ dốc hết sức hỗ trợ, nếu không kẻ mất mặt chính là nhà họ Tăng.
“Về phần thù lao mà nhà họ Tăng chúng tôi trả cho cậu, chúng tôi sẽ không giảm bớt gì cả, hai món chí bảo trong bảo khố của nhà họ Tăng, cậu Tân có thể chọn lựa tùy thích”
Sau đó gia chủ Tăng cười nói tiếp: “Nhưng mà có chuyện này rất cần cậu Tân hiểu cho”
“Nơi quan trọng như bảo khố của gia tộc đương nhiên được canh phòng rất nghiêm ngặt, cho nên ngay cả tôi cũng không thể mở ra, chỉ khi tôi hợp sức với hai vị trưởng lão Thái Thượng khác thì mới có thể mở ra được, hiện tại tôi đã truyền âm ra ngoài, hai vị trưởng lão Thái Thượng đang ra ngoài tìm kiếm biện pháp, chắc chắn có thể quay về nhanh trong khoảng hai ba ngày nữa. Hy vọng cậu Tân có thể thư thả cho mấy ngày”