Mà bởi vì tốc độ tăng lên nên mọi người đã đến biên giới phía bắc của triều Bạch Hoàng sớm hơn thời gian dự kiến là sáu ngày.
Đến đây, cảm giác đầu tiên của Tân Trạm tại nơi này chính là sự hỗn loạn.
Mặc dù bốn bề không phải ở đâu cũng có khói lửa của chiến tranh.
Nhưng số lượng quái thú lại tăng lên đáng kể, các trận chiến giữa các tu sĩ cũng xảy ra thường xuyên, thậm chí ngay cả thành phố cũng chưa chắn đã an toàn. Khi đi ngang qua, Tân Trạm liền nhìn thấy một số thị trấn nhỏ với hàng chục nghìn người đã bị quái thú tàn sát.
Mặc dù không kịp đến cứu người, nhưng ở trong thuyền bay, mọi người nhìn thấy cảnh tượng loài người chết thảm như vậy đều bay nhanh xuống tiêu diệt đám quái thú, Tân Trạm cũng muốn thử nghiệm một chút uy lực của Phệ Thiên Trùng.
Quả nhiên Phệ Thiên Trùng của anh đều không hề xuất hiện tình trạng phát nổ và chết.
“Ông nội, xảy ra chuyện như thế này, triều Bạch Hoàng cũng không lo liệu sao ạ?” Trong thuyền bay, một cô gái ngồi bên cạnh lão Ngô không nhịn được mà hỏi.
“Những chuyện như thế này, không chỉ triều Bạch Hoàng, mà ngay cả ngũ đại hoàng triều cũng lo liệu không nổi” Lão Ngô lắc đầu nói.
“Vì sao ạ, ngũ đại hoàng triều mạnh như vậy, lẽ nào không thể đối phó được với đám quái thú tà tu này sao ạ?” Cô gái không cam tâm nói.
“Cô Mai Nhi, không phải là chuyện thực lực có mạnh hay Tiết Phong thường xuyên đi khắp nơi giữa Bắc Vực và triều Tân Hoàng, ông ta tiếp lời nói: “Rất khó để có biệ phòng chống giặc dài lâu. Đám tà tu này cũng thông minh lắm, nếu phái người đóng quân ở đây thì bọn chúng sẽ đi đến nơi khác, nếu phái những cường giả đi đóng quân ở khắp nơi, vậy thì những cường giả này có cần phải tu luyện không?”
“Một vương triều muốn duy trì được địa vị thì cường giả nhất định phải có không gian tu luyện yên tĩnh, có thể phái môt vài cường giả đi khắp bốn phương tuần tra, nhưng đại lục thực sự quá rộng lớn.”
“Vì vậy các vương triều lớn thường chỉ chịu trách nhiệm với những nơi họ hoàn toàn có thể kiểm soát được, còn về những nơi biên cương xa xôi như thế này thì sẽ giao cho các quốc gia được phong thánh xử lý, hàng năm bọn họ chỉ chịu trách nhiệm kiếm một vài tài nguyên để bảo đảm rằng những vương quốc này không đến nỗi xảy ra loạn lạc, nhưng những chuyện như thế này lại rất khó để đụng đến”
Tân Trạm cũng đứng bên cạnh nghe ngóng, mặc dù làm như thế sẽ rất tàn nhãn, nhưng trên thực tế cũng không thể nghĩ ra cách nào khác.
Trong quá khứ đã từng có mười hai vương triều ở trung †âm đại lục này bị tà tu và quái thú trấn áp.
Nhưng bởi vì tài nguyên và lãnh thổ, giữa các vương triều đã tranh đấu lẫn nhau, điều này càng khiến cho nhiều tu sĩ và người phàm thương vong.
Sau đó, khi ngũ đại hoàng triều nổi lên và đã thôn tính, đàn áp các vương triều nhỏ yếu xung quanh, thì mới chấm dứt được chiến loạn, nhưng cũng lại khiến cho lãnh thổ được mở rộng quá lớn, dẫn đến xảy ra những vấn đề mới khó dập tắt hoàn toàn hơn.
Trước đây khi chị ba đến biên giới phía Bắc là bởi vì một vương quốc nhỏ xảy ra vấn đề và cần phải đi để dập tắt hỗn loạn.
“Có điều cũng bởi vì quốc gia nhỏ bé này quá yếu, bay qua đoạn này, phía trước sẽ chính là nước Bình Thạch mà nhà họ.
Diêm năm quyền, trước đây nhà họ Diêm từng là một trong mười hai vương triều, mặc dù sau này đã đầu hàng nhà họ Bạch nhưng thực lực vẫn còn rất mạnh. Đến đó sẽ cảm thấy tốt hơn rất nhiều” Tiết Phong lại nói.
“Nước Bình Thạch có phải là quốc gia nằm sát nhất với dãy núi Ma Vực không” Lúc này Cung Doãn nói.
“Đúng vậy, đi qua nước Bình Thạch sẽ là dãy núi Ma Vực vô cùng rộng lớn, và phía bên kia dãy núi chính là Bắc Vực”
Tiết Phong gật đầu nói.
“Nói đến nhà họ Diêm cũng thật là lợi hại. Nước Bình Thạch vốn dĩ đã chiếm giữ lối vào phía Bắc và phía Nam của dãy núi Ma Vực, sự hỗn loạn của các tu sĩ sẽ dễ dàng gây ra rắc rối, nhưng thực lực của nhà họ
Diêm rất mạnh, không những bất cứ tà tu ma giáo nào họ đều trấn áp được mà còn thúc đẩy được sự thịnh vượng của nước Bình Thạch”