Tô Uyên bước đến bên cạnh Tân Trạm.
“Tân Trạm, gần đây em chuẩn bị phải bế quan để phát huy tối đa tiềm lực của Băng Phách Hồn Thể, anh cũng biết, em không giỏi chỉ đạo người khác làm việc. Những Hàn Bích Vân này sẽ giao cho anh.”
Sau khi xảo trá chớp mắt với Tân Trạm, Tô Uyên che miệng cười, không đợi Tân Trạm đáp lại, cô đã bay vút đi.
“Em không phải đưa quyền Thống lĩnh cho anh, rõ ràng là đang đang ném cái bài toán khó này cho anh đi”
Tân Trạm cười bất lực, trên đường đi đến Vĩnh Cực Thánh Sơn, Hàn Bích Vân cần phải có kỷ luật nghiêm minh, nghe theo chỉ dẫn của bọn họ cùng tiến cùng lùi.
Dù sao anh cũng có Thiên Minh Nhãn và Thần Mục, đưa ra quyết định hiển nhiên càng thích hợp hơn.
Nhưng vấn đề lớn nhất là đến lúc đó Hàn Bích Vân có tâm tư riêng hay không, nếu ngoài mặt nghe lệnh nhưng trong lòng lại chống đối thì cũng sẽ ảnh hưởng đến thành bại cuối cùng.
Xem ra phải tranh thủ mấy ngày nay, làm cho những cô gái này vốn có vẻ kiêu ngạo bướng bỉnh này, chân chính bị chính mình thuyết phục.
Việc này, Tô Uyên quả thực không tiện làm bằng mình, dù sao bọn họ vẫn tin phục Tô Uyên, nhưng lại coi thường mình.
Tuy nhiên, Tân Trạm cũng không vội vàng làm việc này.
Bây giờ điều đầu tiên bản thân phải giải quyết là vấn đề thực lực của Hàn Bích Vân.
Theo những gì mình hiểu từ nội dung trong ngọc giản, ba lân thất bại trước đây của Cực Hàn Băng Cung, cùng với sự suy giảm thực lực của Hàn Bích Vân có quan hệ không nhỏ.
Lý do đưa một tiểu đội tinh nhuệ như vậy vào phạm vi của Vĩnh Cực Thánh Sơn là vì muốn mấy vị cường giả cuối cùng tiến vào Thánh Sơn trước, bọn họ sẽ ra tay, bảo vệ tốt sức lực của cường giả, khiến cho những cường giả mang trạng thái sung mãn tiến vào Thánh Sơn.
Nhưng trước đó, Hàn Bích Vân đã nhiều lần gặp phải hiểm họa trên đường. Chẳng những bản thân bị tổn thất nghiêm trọng, mà còn khiến những đệ tử tinh anh cuối cùng vào.
Thánh Sơn, tiên phong gặp phải cảnh chiến đấu, tiêu hao sức mạnh tương đối lớn.
Tất nhiên, tổn thất nghiêm trọng nhất chính là Hàn Bích Vân.
Trong ba lần trước, mỗi lần ở Bí Cảnh Cực Địa, số người thương vong của Hàn Bích Vân đều chiếm hơn sáu phần lực lượng.
Điều này có nghĩa là nếu không có gì thay đổi, sau mười ngày này, hơn một nửa số nữ tu đứng trước mặt Tân Trạm sẽ chết.
Tuy rằng những nữ tu này không quan tâm đến sống chết, nhưng đối với Tân Trạm điều này tuyệt đối không thể chấp nhận được.
Vì vậy ưu tiên hàng đầu là đề cao năng lực những người này.
Trước kia ở Yêu tộc, Tân Trạm cũng đã huấn luyện đám người Công chúa Lam Yên, đối với việc nâng cao sức mạnh của cấp dưới cũng có kinh nghiệm nhất định.
Nhưng hơn trăm người, nhiều như vậy, là lân đầu tiên bản thân anh làm.
Hơn nữa thời gian chỉ có hơn mười ngày mà thôi.
Tân Trạm nghĩ tới đây, nhưng không có lập tức khoa tay múa chân với Hàn Bích Vân.
“Thống lĩnh Tân, không biết bây giờ có chỉ thị gì” Ngô Đông tiễn Cực Hàn Cung chủ, bay vút về, đứng ở trước mặt Tân Trạm, chắp tay nói.
Nay Cung chủ yêu cầu mọi người tuân theo mệnh lệnh của Tân Trạm, Tân Trạm nghiễm nhiên trở thành Thống lĩnh của Hàn Bích Vân, còn Ngô Đông thì lui về làm phó Thống lĩnh .
“Các cô có thể tu luyện như bình thường”
Tân Trạm xua tay, không hiểu tình huống của Hàn Bích Vân, không thể tùy ý phá hủy trật tự ban đầu của đối phương.
“Nhân tiện, Thống lĩnh Ngô, cô đi cùng tôi một chút, có một số việc cần hỏi”