“Phía sau núi là nơi nhốt tất cả ma đầu bản địa, không phải chứ” Một trưởng lão khác cũng tỏ ra hoảng sợ.
“Thật sự là sau núi đã xảy ra chuyện”
Đồng tử của Tuân Trì co rút mạnh, cả người toát mồ hôi lạnh.
Nếu có ai hỏi những nơi nào quan trọng nhất trong Vấn Đạo Tông, ngoài phủ đệ của tông chủ và vài nơi trong thư viện ra thì đó chính là hầm ngục sau núi kia.
“Nhanh lên, tất cả dùng tốc độ nhanh nhất trở về sau núi”
“Hai người các ông đến bí cảnh tông môn mời ba Thái Thượng trưởng lão ra đi”
“Nhưng ba vị trưởng lão đã bế quan nhiều năm rồi, được ban lệnh nghiêm ngặt rằng không được quấy rầy” Trưởng lão nọ lo lắng nói.
“Xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ phụ trách, nhanh đi!”
Tuân Trì cắn răng nghiến lợi, bất kể là ai làm thì ông ta cũng muốn người đó chết không có chỗ chôn thây.
Trong khoảnh khắc hai tòa lầu các của Vấn Tông sụp đổ thì hơi thở cuồng bạo tràn ngập trời đất.
Trong Lĩnh Nam Kiếm Tông và Khấu Tiên Tông có vô số tu sĩ cảm nhận được sự bất thường từ hướng Vấn Tông.
Rất nhiều trưởng lão đều phải thức tỉnh trong khi tu luyện, không ít đệ tử ngạc nhiên bay lên giữa không trung, ngay cả tông chủ của hai tông cũng chợt biến sắc.
“Có người dám ra tay với Vấn Tông à, thú vị, thú vị đấy”
Tông chủ của Lĩnh Nam Kiếm Tông là một ông lão tóc bạc có bề ngoài gầy gò, mặt mũi hiền lành. Bấy giờ ông ta đang ngồi xếp bằng trên một đỉnh núi nhỏ, dưới đất bên cạnh ông ta cắm đầy các loại kiếm.
Trên thực tế cả ngọn núi này đều đang bị bao trùm bởi hàng nghìn thanh kiếm.
“Hắc Điệp, anh xem giúp tôi thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì”
Ông lão tóc trắng ngoắc tay, bỗng một thanh kiếm đen nhánh trên đỉnh núi khẽ run bay ra khỏi mặt đất và rơi vào tay ông lão. Theo động tác ném của ông lão, thanh kiếm đen chợt bay đi rồi lập tức biến mất giữa không trung.
Trong Khấu Tiên Tông vẫn là tiếng luyện khí leng keng và làn sương trắng lan tỏa do chế thuốc tạo ra.
Tông này không phản ứng quá lớn với những chuyện của Vấn Tông như Lĩnh Nam Kiếm Tông.
Tu sĩ say mê luyện đan, luyện khí và các thể loại kỳ môn độn giáp, chẳng qua khi lâu các sụp đổ thì họ có chút hiếu kỳ nhưng sau đó lại tiếp tục công cuộc nghiên cứu của mình.
“Vấn Tông chủ mới vừa đi, tông môn đã ra có chuyện rồi, đúng thật là xui xẻo”
Tông chủ Khấu Tiên Tông cũng là một ông lão nhưng gò má ông ta vẫn hồng hào, thân hình phốp pháp như một pho tượng Phật Di Lặc.
Lúc này trong đại điện, ông ta đang ngồi xếp bằng trên một thực thể nửa trắng nửa đen nom như hình Thái Cực, nhìn về hướng Vấn Tông với vẻ mặt đầy suy ngẫm.
“Quả thật hơi tò mò nhưng nó chẳng liên quan gì đến ta, cuối cùng tôi có nên xem hay không đây?”
“Thôi vậy, khó gặp lắm”
Ông lão đậm người này đưa tay lấy ra một bảo vật là con mắt khổng lồ từ trong không gian chứa vật, sau đó ông tự tay ném đi.
cứ xem thử đi, việc hay ho thế này trăm năm Con mắt nọ chuyển động loạn xạ giữa không trung rồi sau đó bay vút về hướng Vấn Tông.
Trong thời khắc Tuyệt Nhật Yêu Hoàng bóp vỡ ngọc quyết, ở sau núi, Tân Trạm đột nhiên mở mắt ra.
“Đến lúc rồi”
Anh đứng phắt dậy, nhóm Triệu Hạo Thiên đồng loạt nhìn qua thì biết đã đến lúc quyết chiến rồi.
“Các vị, sắp tới là thử thách liên quan đến sống chết, hay chúng tôi hợp tác được chứ?” Trường Xuân Hàng nhìn họ rồi đề nghị.
“Hợp tác?” Từ lão ma chợt sửng sốt.
“Không sai, thực lực của các người không kém, thực lực của tôi cũng đủ mạnh, chúng tôi hợp tác, xác suất chạy thoát sẽ cao hơn đấu riêng lẻ” Trường Xuân Hàng cười nói.
“Triệu Hạo Thiên, ông cảm thấy thế nào.”
“Không có hứng” Triệu Hạo Thiên lạnh lùng đáp lại khiến nụ cười của Trường Xuân Hàng cứng đờ.
“Từ lão ma, còn ông?” Anh ta lại quay sang nhìn ông lão trong màn sương mù tối tăm.
“Ha ha, tôi cảm thấy tốt hơn nên dựa vào bản lĩnh của mình” Từ lão ma do dự một lát, sau đó cũng lắc đầu cười đáp.
Phấn Ngọc Tiên Tử không nói gì nhưng nhìn có vẻ hai người cũng từ chối và có chút chán chường.
Tân Trạm bàng quan nhìn mọi việc, âm thầm cười khẩy.
Trong lòng những người này đều đầy toan tính nham hiểm, ngoài mặt nói rất hay nhưng nếu thật sự gặp phải uy hiếp thì họ chắc chắn sẽ không chút do dự bán người khác đi, kiểu hợp tác này không có chút ý nghĩa nào.
“Người trẻ tuổi, họ không đáng tin nhưng cậu có thể cho tôi đi cùng.”
Ngay khi Tân Trạm toang đi qua một bên thì Triệu Hạo Thiên đột nhiên truyền âm làm anh hơi khựng lại.
“Tiền bối muốn hợp tác với tôi?” Tân Trạm hỏi.
“Ha ha, thay vì nói là hợp tác thì đúng hơn nên gọi là dẫn dắt thế hệ trẻ” Triệu Hạo Thiên cười nói.
“Cậu cũng biết, dù tôi có vài đệ tử nhưng chưa có truyền nhân y bát thực thụ. Tôi rất thưởng thức cậu nên nếu cậu đi theo tôi thì tôi sẽ bảo vệ cậu an toàn, sau đó sẽ truyền thụ lại cho cậu tất cả những gì tôi biết”
“Tôi phải trả bằng điều kiện gì?” Tân Trạm hỏi.
“Rất đơn giản, Triệu Hạo Thiên tôi có thể cứu truyền nhân nhưng sẽ không cứu người ngoài, cậu phải nói cho tôi biết mọi thông tin, hơn nữa nếu cậu đồng ý thì sau này phải phế bỏ tu vi linh khí, tập trung tu nguyên khí.
Tân Trạm nheo mắt lại, bỏ hết tất cả những phương pháp tu sĩ mà mình đang có, sau đó còn phải phơi bày thân phận của bản thân.
“Đến lúc đó, tôi cũng sẽ cố gắng bảo vệ cho an toàn của cả những người cậu phải cứu ra” Triệu Hạo Thiên nói thêm.
“Nếu rơi vào trường hợp nguy hiểm không thể chống chọi thì sao?” Tân Trạm tò mò hỏi.
“Tôi không muốn lừa cậu, khi đó tôi sẽ dẫn cậu đi còn những người khác chỉ đành vứt bỏ” Triệu Hạo Thiên nói với vẻ đương nhiên.
“Cảm ơn lòng tốt của tiền bối nhưng tôi muốn tự đi hơn”