Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1030: Cho anh mười ngày suy nghĩ


“Anh có thể cứu tôi ra ngoài?” Tào Phá Thiên có chút mong đợi hỏi.


Phải biết rằng trước kia anh ta đã từng bắt tay với đám người Hàn Vô Song, muốn giết chết Tân Trạm, coi thành tử địch của đối phương cũng không ngoa.


“Nếu không phải vì sự hứng thú này thì tôi tới tìm anh làm cái gì?” Tân Trạm nói “Anh thật sự là đặc sứ Yêu Hoàng?” Tào Phá Thiên nghĩ tới gì đó, lập tức khiếp sợ.


“Tất nhiên” Tân Trạm nói: “Được rồi, đừng nói nhảm nữa, tôi có thế cứu anh ra, anh đoạt xá tà tăng kia có kế thừa được ký ức của gã không?”


“Phần lớn đều bị tôi cắn nuốt, nhưng tôi vẫn giữ lại một phần” Trong lòng Tào Phá Thiên dâng lên sự mong đợi, cũng không hề giấu diếm: “Anh muốn thuật Phật Độn?”



Anh ta ngẫm lại cẩn thận, cả tu vi lẫn công pháp của tà tăng kia đều không cao siêu bằng Tân Trạm, thứ duy nhất tương đối đáng xem cũng chỉ có thuật Phật Độn này.


“Anh là người thông minh, không uổng công ta tới tìm anh” Tân Trạm nhìn Tào Phá Thiên bằng ánh mắt tán thưởng.


“Giao ra đây đi”


“Cho anh rồi anh có đồng ý dẫn tôi ra ngoài không?” Tào Phá Thiên ngờ vực hỏi.


“Tất nhiên không đơn giản như vậy, nhưng đây không phải là cơ hội duy nhất của anh hay sao?” Tân Trạm cười lạnh lùng nói: “Một tu sĩ nhân loại như anh bị nhốt trong nhà tù Yêu tộc, kết quả chỉ có cầm tù đến chết mà thôi”


Ánh mắt Tào Phá Thiên lập lòe, cẳn răng, cuối cùng vẫn truyền thông tin về thuật Phật Độn kia vào Ngọc Giản của Tân Trạm.


Anh ta cũng không chơi xỏ, cố ý sửa chữa gì trong công pháp này. Tân Trạm nói không sai, đây là cơ hội chạy thoát duy nhất của anh 1a, dựa vào năng lực của Tân Trạm, dù có giả vờ cũng sẽ bị phát hiện.


“Giao thuật Phật Độn cho anh rồi, nói đi, làm thế nào mới có thể thả tôi ra?” Tào Phá “Thiên khẽ hừ, nói.


“Giao thần hồn ra, trước tạo nô ấn nhận tôi làm chủ” Tân Trạm lên tiếng.


“Anh nằm mơ à!”


Tào Phá Thiên nghe xong lập tức biến sắc, giận dữ nói: ‘Tôi là đệ tử của thế giới ẩn, là người thừa kế số một của Tào Gia, anh muốn tôi nhận một tên dân quèn bên ngoài làm chủ, vậy không bằng để tôi chết đi!”


“Làm hay không làm, đó là lựa chọn của anh, tôi chỉ cho anh cơ hội thôi”


Tân Trạm cũng không tức giận, anh thu thuật Phật Độn vào, nhàn nhạt nói: ‘Anh không cần vội vàng trả lời, tôi cho anh thời gian mười ngày suy nghĩ, chờ tới lúc đó anh tự lựa chọn.”


“Huống hồ anh cũng không cần ảo tưởng rằng mình rất mạnh, chỉ đơn giản so sánh chênh lệch tu vi giữa chúng ta, anh muốn làm người hầu của tôi, tôi chưa chắc đã hứng thú.”


Tân Trạm nói xong liền xoay người rời đi, trong phòng giam, sắc mặt Tào Phá Thiên thay đổi liên tục, không nhịn được gầm rú phẫn nộ từng tiếng.


“Anh nằm mơ đi, ông đây dù có chết cũng sẽ không phản bội Tào gia, nhận một thăng nhóc bên ngoài như anh!”


Trở lại sơn cốc, Tân Trạm đã vứt sạch chuyện Tào Phá Thiên ra sau đầu, thứ khiến anh thật sự hứng thú chỉ có công pháp của đối phương.


“Thật không nghĩ tới tuy tới nhầm chỗ nhưng lại có thu hoạch bất ngờ.”


Tân Trạm vuốt ve Ngọc Giản trong tay, rót linh khí vào, cảm thụ nội dung trong đó “Thuật Phật Độn tốt xấu gì cũng là thuật pháp không gian, tuy rằng không cao thâm như Càn Khôn Di Chuyển Quyết, nhưng mình nghiên cứu thuật pháp này ắt hẳn cũng sẽ hỗ trợ không nhỏ”


Suốt cả đêm, Tân Trạm nghiên cứu thuật Phật Độn cùng máu thú Thôn Thiên.


Rạng sáng, vạn vật tỉnh dậy.


“Sư phụ Tân.”


Đạp lên nắng sớm mặt trời, đám người Lam Yên, Cốt Lâm tới tìm Tân Trạm.


“Mọi người cùng nhau tới là có chuyện gì sao?” Tân Trạm mở to mắt, hỏi.


Đám người Cốt Lâm, Thái Tinh nhìn về phía Lam Yên, Lam Yên hít sâu một hơi, chắp tay bái một bái.


“Sư phụ Tân, chúng tôi biết Thạch Chấn xấu tính, trước kia đã đắc tội đến anh, nhưng anh ấy đã biết hối cải, sự tiến bộ của anh ấy mấy ngày nay mọi người đều nhìn thấy rố ràng, chúng tôi cùng nhau tới vì mong muốn sư phụ Tân có thể đồng ý cho anh ấy và chúng tôi cùng nhau tu luyện.”



Lam Yên góp đủ dũng khí, cầu xin Tân Trạm.


“Mọi người vậy mà lại đến vì Thạch Chấn?


Tôi nhớ rõ anh ta không chỉ đắc tội tôi, mà thái độ đối với mọi người cùng rất tác quái, chưa từng coi mọi người như bạn đồng hành, mọi người vậy mà vẫn cầu xin thay anh ta?”


Tân Trạm rất hứng thú, nhìn lướt qua mọi người.


“Thật ra bản chất Thạch Chấn không xấu, chỉ có chút tự cao tự đại thôi” Cốt Lâm gật đầu nói.


“Sư phụ Tần, chúng tôi muốn thắng Minh hội kia không thể không nhờ đến Thạch Chấn”


Thái Tỉnh cũng nói.


“Muốn Thạch Chấn gia nhập cũng được.”


Tân Trạm nói, mọi người nghe vậy đôi mắt lập tức sáng ngời, nhưng câu tiếp theo của anh lại khiến sắc mặt bọn họ biến đổi: “Nhưng từ giờ trở đi, độ khó khi tu luyện sẽ tăng lên gấp đôi, mọi người có dám hay không?”


“Sư phụ Tần, sư phụ muốn chúng tôi chết sao?” Vẻ mặt Cốt Lâm như đưa đám.


Những khảo nghiệm biến thái đó của Tân Trạm đã sắp đùa chết bọn họ rồi, giờ còn tăng lên gấp đôi.


“Dù sao cơ hội cũng là dành cho mọi người, mọi người lựa chọn thế nào là tùy mọi người, trước buổi tu luyện sáng nay nhớ trả lời tôi Tân Trạm nói xong liền đuổi mọi người đi.


“Anh để tôi tới nơi này chính là vì muốn nghe họ nói?”


Chờ sau khi đám người Lam Yên uể oải rời đi, Thạch Chấn mặt xanh mét đi ra từ sau một tảng đá lớn.


“Anh nhìn thấy gì rồi?” Tân Trạm hỏi.


Vẻ mặt Thạch Chấn phức tạp: “Trước đây tôi chưa bao giờ để mắt đến bọn họ, kể cả Lam Yên, tôi cứ nghĩ nếu không phải cô ấy là công chúa, thì làm gì có tư cách sánh vai cùng tôi. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, trước kia tôi đã quá sai lầm.”


“Yêu tộc các người vốn đã yếu còn không đoàn kết, hoàn toàn không phải đối thủ của Tam Tông” Tân Trạm nói.


“Sư phụ Tân, anh dạy dỗ tôi cẩn thận như thế, chẳng lẽ không sợ Yêu tộc của tôi lớn mạnh, sẽ hủy diệt Nhân tộc của các người sao?” Thạch Chấn không nhịn được hỏi ra vấn đề vẫn luôn canh cánh trong lòng.


“Anh hoàn toàn không hiểu tình trạng hiện tại của Yêu tộc các người, ba vị Yêu Hoàng hộ pháp các người tốt quá rồi” Tân Trạm lắc đầu nói: “Quay đầu đi hỏi Tuyệt Nhật Yêu Hoàng của các anh xem, Yêu tộc các anh không bị hủy diệt trong trăm năm đã là tốt lắm rồi.”


Thạch Chấn ngơ ngác đứng tại chỗ, ngay cả Tân Trạm rời đi lúc nào cũng không biết.


Tin tức Tân Trạm nói như một quả bom nổ mạnh, làm anh ta trong lúc nhất thời khó mà phản ứng kịp.


Yêu tộc gặp phải nguy cơ bị hủy diệt, hoàn toàn không lớn mạnh như trong tưởng tượng của mình, sao anh ta lại không biết chút nào?


Anh ta nghiến chặt răng, tung mình nhảy khỏi sơn cốc.


Nếu không biết được rõ ràng, anh ta không thể yên lòng.


Nửa canh giờ sau, tu luyện bắt đầu, trong thời khắc cuối cùng Thạch Chấn mới xuất hiện, cả người anh ta có chút tiều tụy, sắc mặt hồn bay phách tán.


Nguyên ngày nay Thạch Chấn không nói lời nào, mà đám người Lam Yên cũng không chút do dự tăng độ khó tu luyện lên gấp đôi Tân Trạm nhìn thấy tất cả, đến khi chạng vạng, nhìn những người khác đi vào Tụ Linh Trận khôi phục tu vi, Thạch Chấn lại yên lặng đi đến một bên ngồi xếp bãng “Vào trận pháp tu luyện đi” Tân Trạm đột nhiên mở miệng nói.


Lời anh nói lập tức khiến mọi người trong ngoài trận pháp nhìn sang.


Đôi mắt Thạch Chấn hơi đỏ lên, nhìn Tân Trạm, lại nhìn đám người Lam Yên. Mà Cốt Lâm và Thái Tinh đã hưng phấn kêu lên.


“Kích động khỉ khô! Dựa vào thành quả tu luyện hôm nay của anh, chỉ có thể tiến đến Tầng thứ hai”


Tân Trạm hừ một tiếng, sau đó rời khỏi “Thật ra sư phụ Tân cũng không quá dã man, tuy rằng tính tình hơi kém, nhưng lại là người ngoài lạnh trong nóng.’ Thái Tinh nhìn theo bóng dáng Tân Trạm, nhỏ giọng nói.


“Nghe nói sư phụ Tân tung hoành khắp nơi, giết chóc bừa bãi ở Ngoại giới cùng Ẩn giới, tôi vẫn luôn cho rằng sư phụ ấy là một ma đầu sát thủ, không ngờ sư phụ ấy vậy mà lại tốt như vậy” Cốt Lâm cũng nói.


“Có thể gặp được sư phụ Tần chính là may mắn của chúng ta, đừng nói lời vô nghĩa nữa, lo mà tu luyện đi” Lịch Ám Trọng cũng thở dài một tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK