Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1454





Điều này cũng đúng với tâm lý của một người bình thường.





Nếu lần đầu tiên nhìn thấy dị tượng, hầu hết mọi người chỉ là ghen tị và không nghĩ nhiều, nhưng ánh sáng ngưng tụ không phân tán, có nghĩa là linh dịch của đối phương vô cùng đồi dào, sẽ sinh ra tâm lý muốn chiếm đoạt, chiếm hữu.





“Đi xem xem, nếu là cường giả, thì quay đầu chạy, nếu mà người yếu, hahha”





Ông già cười lạnh, từ bỏ kế hoạch ban đầu, xoay người bay về phía mảnh đất phát ra ánh sáng.





Có không ít người có cùng suy nghĩ như ông già, rất nhiều tu sĩ bay về phía nơi Tân Trạm và Cổ Nguyệt Linh.





Vị trí của ông già tương đối xa, khi đến nơi, ông ta phát hiện một thanh niên xuất khiếu cảnh cấp 8 đang ngồi xếp bằng trên không trung, phía sau anh ta là một người phụ nữ đang hấp thu linh khí.





“Một mảnh Thánh Tuyền lớn như vậy.”





Ông già nhìn thấy mảnh vỡ của Thánh Tuyền bên cạnh người phụ nữ, lập tức vô cùng ngạc nhiên.





“Hai người xuất khiếu cảnh cấp 8, vận may khá tốt, nhưng tôi là phân thần cảnh cấp 1”





Lão nhân liếc mắt nhìn thanh niên, ánh mắt lạnh lùng, đột nhiên xông ra.





Ông ta cảm ngộ được chính là căn nguyên của tốc độ.





Tốc độ nhanh, ra tay càng nhanh!





Trong nháy mắt, ông già đã đến trước mặt Tân Trạm, trực tiếp dùng dao chém vào đầu Tân Trạm.





Theo như ông ta nghĩ, với thân pháp nhanh như vậy, một giây tiếp theo Tân Trạm sẽ rơi đầu xuống đất.





Tuy nhiên, lại chỉ nghe thấy một tiếng ‘ding..





Tân Trạm duỗi ra hai ngón tay kẹp con dao dài của ông già.





“Cậu?” Ông già sửng sốt, rút thật mạnh đao ra, ngón tay Tân Trạm vừa động, lửa cháy lan ra, con dao dài lập tức Tân Trạm sắt nóng chảy.





Bụp!





Tân Trạm bước ra đi tới phía trước ông già, ngọn lửa kiếm Thanh Đồng lập tức tràn ngập trên đầu lão.





“Người thứ sáu.”





Ông già mở to mắt, cảm thấy ý thức của mình từng chút biến mất.





Bản thân cứ như vậy mà chết đi? Chết trong tay của một tu sĩ xuất khiếu cảnh, hơn nữa còn không có sức phản kháng.





Khi hấp hối, ông ta chỉ nghe thấy một giọng nói lạnh lùng kia.





Cơ thể của ông già ngã xuống, ngọn lửa xanh mờ theo sau, thiêu ông thành tro.





Sau khi Tân Trạm xử lý được ông già, Cổ Nguyệt Linh đột nhiên buông ra mảnh vỡ Thánh Tuyền, ngừng hấp thụ nó.





Trên bầu trời, mây đen tụ lại, trên mây liên tục có những vòng cung sấm sét, từng đợt vang lên.





Rõ ràng đó là tu vi của Cổ Nguyệt Linh đã đột phá đến xuất khiếu cảnh cấp 8, tới lúc độ kiếp rồi.





Tóc cô ấy tung bay, linh khí trong cơ thể tiếp tục bốc lên, theo đó dần dần bay lên.





Bầu trời như bị bóp nghẹt và sấm sét, sau khi lưồng khí cực lớn nổi lên, một tiếng sấm cực lớn đột nhiên rơi xuống.





Sức mạnh của sấm sét giống như một thanh kiếm sắc bén chém xuống, như muốn xé nát thế giới, với khí thế vô hạn.





Cổ Nguyệt Linh không sợ hãi, cô ấy cầm một thanh trường kiếm, tu vi toàn thân bộc phát, giữa âm thanh chói tai, một đạo kiếm quang từ trên trời bay lên, chém về phía sấm sét.





Kiếm quang va chạm với kiếp lôi, phát ra một tiếng gầm thét chói tai, sóng khí cuộn trào lan tràn ra xung quanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK