Ngay lúc mọi người đang khoanh chân trên mặt đất, hấp thu linh khí của trời đất, Tân Trạm bay lượn đến giữa không trung.
Những huyết đoàn này, có chút tàn linh vừa mới ra đời, có chút thì không có ý thức, tương đương với việc nhưng huyết đoàn này hoàn toàn bảo vật không có chủ.
Tân Trạm đổ đây máu Phượng hoàng băng vào tất cả vật chứa, sau đó tìm một chỗ ẩn chứa huyết đoàn máu của Thanh Long.
Còn chưa tới gần huyết đoàn này, anh đã có thể cảm nhận được một cỗ uy thế cường đại thuộc về long tộc.
Trong thức hải, hồn Thanh Long cũng bắt đầu rối loạn, phát ra từng tiếng khát vọng long khiếu.
Tân Trạm đưa tay lên, đâm thủng huyết đoàn, một giọt máu Thanh Long liền thuận theo ngón tay của anh, chảy xuôi xuống.
Máu của thần thú nóng vô cùng, nhiệt độ giống như nham thạch vậy.
Tân Trạm kêu lên một tiếng đau đớn, anh thu cánh tay về, trên ngón tay hiện ra một vết thương.
Khẽ lắc đầu, Tân Trạm trực tiếp triệu hoán hồn Thanh Long ra.
Hồn Thanh Long nhìn huyết đoàn, vừa hưng phấn vừa khẩn trương, không biết ra tay như thế nào.
Cuối cùng vẫn là dưới sự chỉ dẫn của Tân Trạm, hồn Thanh Long mới lấy long trảo đâm thủng máu, sau đó hấp thu nhập dần dần vào long trảo.
Mắt thường có thể thấy, cái Thanh Long trảo này dần dần †oả sáng trông rất sức sống, không còn là dáng vẻ âm u đầy tử khí như trước đây nữa, năm cái móng bắt đầu trở nên sắc bén, tràn ngập quang trạch, lân phiến trên long trảo, cũng dần dần kiên cố sau đó tỏa sáng.
Thậm chí Tân Trạm còn có cảm giác, sau khi cái long trảo này hút đây máu tươi, hình như so với trước kia long trảo lại lớn thêm một khúc nữa thì phải.
Nếu cứ tiếp tục tái sinh dài ra như vậy, không biết có thể từ một con long trảo, khôi phục thành toàn bộ thành bộ dáng của Thanh Long hay không.
Nhưng chuyện này cũng không phải là không có khả năng, dù sao Thanh Long chính là Thần thú, đương nhiên là sẽ có chỗ đặc biệt.
Tân Trạm có chút chờ mong.
Nếu mình có được một con Thanh Long thần thú hoàn chỉnh, chỉ sợ ngay cả cảnh giới hợp thể cũng phải tránh mũi nhọn.
Chỉ là đáng tiếc, những tinh huyết của thần thú khác mình không cách nào mang đi, nhưng cũng không phải là không có cách nào lợi dụng.
Trong lòng Tân Trạm giật giật, bắt đầu sắp xếp.
Một đêm này, thời gian trôi qua rất nhanh.
Từ một bầu trời đầy sao trời ảm đạm, đến khi ánh bình minh ló rạng.
Thân ảnh của Mộc Thăng Khanh, lại xuất hiện ở bên ngoài sơn cốc.
Nhìn linh khí ở cửa vào sơn cốc dần dần biến mất, Mộc Thăng Khanh nhếch miệng lên một nở ra một nụ cười.
“Thời gian một đêm đã trôi qua, đám người Tân Trạm chắc là đã chết rồi, dù sao đối phó với những bản nguyên hỗn loạn kia, đến ngay cả mình còn không chắc có thể kiên trì được đến giờ này hay không”
“Mà những người này, tu vi còn thấp hơn mình mấy cấp bậc”
Cất bước đi vào sơn cốc, Mộc Thăng Khanh nhìn xum quanh bốn phía, không phát hiện ra cái gì bất thường, mới thở phào nhẹ nhõm, thu hồi thần thức.
“Là mình lo lắng quá rồi, cho dù Tân Trạm có chút đầu não đi chăng nữa, nhưng tu vi không đủ, cũng chỉ là một phế vật”
Mộc Thăng Khanh lầm bầm lầu bầu, lật tay lấy ra một vật có hình dáng giống y hệt thanh đồng trận bàn, chỉ là kích thước của trận này bàn to họ một chút.
Lấy linh khí khởi động vật này, bên trong trận pháp lập tức có một cỗ khí tức tản ra, sau đó giống như một vòng xoáy, bắt đầu chuyển động, khuấy động linh khí trời đất trong sơn cốc.
Rất nhanh, phương xa liền bay tới một bản nguyên khí hỗn loạn, rơi vào trong trận bàn.
“Thủy Chi Bản Nguyên, không tệ.”