Trong đầu mọi người đều hỗn loạn, Lôi Ưng cứ thế chết rồi?
Nếu Vương Ngọc là người giết chết con dã thú này, bọn họ sẽ không cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng con Huyết Lôi Ưng ấy lại chết trong tay Tân Trạm, người chỉ ở cảnh xuất khiếu bát phẩm.
Một cảnh xuất khiếu bát phẩm, giết chết cảnh thần phó phân lục phẩm đỉnh phong.
Trước đây nếu có ai cho rằng chuyện này có thể xảy ra, chắc chắn họ sẽ cho đối phương một bạt tai mà không cần phải nghĩ ngợi gì.
Nhưng hôm nay, chuyện thật như đùa, nói ra không người tin tưởng lại thực sự diễn ra trước mắt họ.
Giữa trời đầy kiếm quang, ngọn lửa kinh hoàng cứ thế bùng cháy.
Tân Trạm thực sự đã giết chết con Huyết Lôi Ưng.
Vương Ngọc cũng nhìn chằm chăm Tân Trạm, có chút kinh ngạc trước sức chiến đấu của anh.
“Thứ này không tệ”
Bóng người khẽ động, ông ta vươn tay nắm lấy những chiếc lông vũ màu tím trên đỉnh đầu Lôi Ưng.
Tu luyện đến cảnh thần phó phân hậu kỳ, Thị Huyết lôi ưng sẽ mọc ra những chiếc lông màu tím, vật này có gì đó lạ. Sau đó, Vương Ngọc bay xuống dưới, định lấy đi nội đan của nó.
Nhưng đúng lúc này, Tân Trạm đã đi trước anh ta một bước, lấy nội đan của yêu thú ra thả trực tiếp vào trong nhãn trữ vật của mình.
Hành động này khiến vẻ mặt của Vương Ngọc lập tức cứng đờ.
“Tiền bối, cám ơn đã giúp tôi giết chết con yêu thú này”
Vẻ mặt Tân Trạm bình tĩnh, chắp tay hướng về phía Vương Ngọc, lớn tiếng nói.
Vương Ngọc hơi nhíu mày.
Tân Trạm thể hiện rất rõ ý tứ cảm ơn sự hỗ trợ, chính là nói cho tất cả mọi người biết, Tân Trạm mới là kẻ có công lớn nhất trong việc giết chết con Lôi Ưng này.
Như thế, nội đan bên trong đương nhiên phải thuộc về thợ săn.
Đây cũng chính là lời hứa mà trước đây Vương Ngọc đã nói.
“Gã này không ngờ cũng gian xảo thật”
Vương Ngọc lắc đầu một cái, chỉ cười nhạt, cũng không nói gì thêm.
Con đầu đàn đã chết, những con Huyết Lôi Ưng khác cũng mất đi chút ý chí chiến đấu cuối cùng, bỏ chạy tứ tung khắp bốn phía.
Nhưng sau đó hầu hết bọn chúng đều bỏ mạng dưới sự tấn công của các tu sĩ.
Đối với những con Thị Huyết Lôi Ưng tàn nhẫn và khát máu này, mọi người đều không có chút đồng tình nào.
Lúc này cuộc chiến đã dần tới hồi kết, mọi người cùng nhau tụ tập lại.
, Kiểm tra quân số, có khoảng mười mấy tu sĩ đã ra đi.
Còn may trận pháp liệt hỏa trước đó đã phát huy tác dụng, nếu không con số này sẽ còn tăng thêm rất nhiều.
Mọi người cũng chỉ biết thở dài, nếu tìm được thi thể bèn chôn ngay tại chỗ.
Chuyện sống chết trong giới tu luyện đã quá mức bình thường, mọi người đều phải quen với nó.
“Các vị, nhìn sơn cốc này đi, mặt đất có chút sụp đổ, cảm giác nơi này có vấn đề”
Chương 1337
Chờ tất cả mọi người tập trung lại với nhau, một ông già mới nói.
Bấy giờ tất cả mới có thời gian chú ý đến sự quỷ dị của mặt đất nơi này.
“Tôi cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn. lôi ưng Tử Vũ kia ngay từ đầu đã không tham gia trận chiến. Nó không xuất hiện cho đến khi tình hình thực sự rơi vào khủng hoảng, giống như không hề có ý định lộ diện” Một người lên tiếng.
“Sau khi mặt đất sụp đổ, Lôi Ưng đó cũng có vẻ rất kích động”
“Chẳng lẽ dưới lòng đất này có bảo vật gì sao?”
Tất cả mọi người đều không ngốc, trước mắt có nhiều manh mối đến vậy, ai cũng cảm thấy có chút kỳ quặc.
“Nếu tất cả đều có hứng thú, không bằng chúng ta đi xuống xem một chút?”
Vương Ngọc đảo mắt, mở miệng hỏi.
“Cũng được, đằng nào chúng ta cũng phải nghỉ ngơi dưỡng sức một lát. Không giải đáp được bí mật này, trong lòng tôi cứ thấy bất an”
Cuối cùng, ngoại trừ một vài tu sĩ bị thương quá nặng, không còn tâm trí đâu đi xem xét, còn lại tất cả hầu như đều đi theo Vương Ngọc.
xuống dưới đáy sơn cốc.
Mọi người thi triển các chiêu thức, rất nhanh chóng dọn dẹp mặt đất bị sụp đổ.
Cứ thế, một cái hang khổng lồ khiến tất cả mọi người khiếp sợ từ từ lộ ra.
“Những gốc rễ này là gì?”
Có người ngay lập tức nhận ra sự bất thường, bước tới, túm lấy một đoạn rễ cẩn thận quan sát.
Những người khác cũng làm theo, cầm một ít rễ lên xem xét.
“Đây giống như là gốc rễ của quả Lôi Nguyên”
Người đi nhiều hiểu rộng, nghe thấy vậy đột nhiên nhận ra điều gì đó, mở to mắt: “Quả Lôi Nguyên?”
“Đồ ngốc, quả Lôi Nguyên, chính là thánh quả của Thiên Địa Bản Nguyên”
“Chẳng trách Lôi Ưng kia không dám bỏ đi, nó vốn là yêu thú thuộc tính sấm sét, nếu như nuốt được quả Lôi Nguyên, e rằng sẽ lập tức đột phá cấp bảy”
“Nhưng gốc rễ vẫn ở đây, vết nứt còn tươi mới, vậy quả Lôi Nguyên đã đi đâu?”
Những lời này vừa nói ra, hiện trường đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Không ít người hơi biến sắc mặt, ngay lập tức nghĩ đến một số khả năng.
Lôi Ưng bảo vệ quả Lôi Nguyên bị dẫn dụ ra ngoài, bầy thú chiến đấu ở trên cao, dưới núi không còn người canh giữ, bốn phía lại là núi hoang vạn dặm.
quả Lôi Nguyên đã đi đâu?
Rõ ràng đã bị người nào đó ở nơi này lấy mất.
Mọi người quan sát lẫn nhau, trong lúc nhất thời đủ loại ánh mắt cứ đảo qua đảo lại.
Tân Trạm đứng trong đám người, vẻ mặt vẫn bình thường, không hề lộ ra chút cảm giác khẩn trương nào.
“Hừ, có lôi ưng Tử Vũ kia ở đây, những Lôi Ưng khác chỉ sợ cũng không dám nuốt quả này. Khả năng cao những tu sĩ mới có năng lực đoạt được chúng” Có người cười lạnh nói.
“Người này quả thực thông minh, chúng ta ở bên trên chiến đấu, hắn ở dưới đánh cắp bảo vật. Tôi nói không sai chứ?”
“Tôi cũng đồng ý với điều này. Kho báu đáng lẽ nên thuộc về tất cả mọi người chứ không của riêng ai. Người nào đang cầm thì hãy đưa đây.”
“Đúng vậy, chúng ta cần phải tìm ra người này, không thể để hắn chiếm lợi được!”
Chương 1338
Vẻ mặt mấy người đang nói đều khó chịu, ánh mắt nhìn ra xung quanh cũng kì quái.
Tân Trạm thầm cười lạnh trong lòng, những người này nói năng đường hoàng, danh chính Ngôn thuận như thế, chẳng qua cũng chỉ vì ghen tị không lấy được quả Lôi Nguyên.
Nếu họ có được cơ hội để lấy nó thì sẽ không ở đây giả nhân giả nghĩa như này.
Người đi lấy quả Lôi Nguyên thì không có công giết Huyết Lôi Ưng, loại suy luận này quả thực là hoang đường.
Lấy ra chia đều cũng không thực tế.
Quả Lôi Nguyên chỉ có bốn trái, ở đây lại có hàng trăm người, làm thế nào để phân chia một cách công bằng?
Cho nên, trong số những người có mặt, chỉ có những cường giả này là lo lắng và thất vọng, còn những tu sĩ có tu vi bình thường chỉ lặng lẽ đứng nhìn.
Rõ ràng tất cả mọi người đều biết ý định của những người này.
Bồn chồn nhất chính là những người có thực lực mạnh ở cảnh thần phó phân, bởi vì nếu chẳng may bị phát hiện, tất cả đương nhiên sẽ rơi vào tay Vương Ngọc cùng những cường giả khác.
Nhưng ở thời điểm này, không ai dám mở miệng nói lời trái ý, bởi nếu làm vậy sẽ trở thành đối tượng bị tình nghi nhiều nhất.
“Nếu tất cả đã quyết định sẽ tra ra người đó, vậy để tôi làm thay là được.”
Lúc này Vương Ngọc mới đứng lên, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám người.
“Các vị, ai đang cầm quả Lôi Nguyên, vui lòng chủ động giao nộp, chúng tôi nhất định sẽ không truy cứu trách nhiệm. Còn nếu để chúng tôi phát hiện thì sẽ không nể mặt”
Vương Ngọc đưa mắt nhìn một vòng, thấy không có ai thừa nhận, liền thất vọng nói: “Nếu các vị không định thừa nhận, vậy thì đừng trách lão già tôi đây không khách khí”
Nói rồi, ông ta lấy ra một chiếc hộp ngọc bích xinh đẹp, vừa mở nắp, một con bướm rực rỡ đầy sắc màu bay ra.
“Tâm Khí Linh Điệp, nghe nói thứ này đã tuyệt chủng từ lâu, không ngờ Vương trưởng lão lại sở hữu loại vật kỳ lạ này.”
Có người nhận ra thứ đó, sắc mặt có chút thay đổi.
“Đúng vậy, thứ này có thể cảm nhận được hơi thở của tất cả tu sĩ từng ở đây, cho nên người nào từng đi qua nơi này, kiểm tra qua liền biết”
Vương Ngọc nhìn tất cả mọi người, cười lạnh một tiếng.
“Đến lúc này vẫn không có ai muốn nói gì sao?”
Không ai lên tiếng, ánh mắt Tân Trạm lặng lẽ quét qua vài người tu vi cảnh thần phó phân.
Anh đã trải qua trận chiến dưới lòng đất, đối với tu vi của mấy người kia cũng có chút phán đoán.
Ba người đầu tiên đều là tu vi cảnh thần phó phân tam phẩm, nhưng người cuối cùng bước ra khỏi mặt đất chính là cảnh thần phó phân tứ phẩm.
Nhưng bây giờ ở đây không có ai tu vi tứ phẩm cả, chứng tỏ người này đang che giấu tu vi của mình.
Tuy nhiên, đối mặt với Tâm Khí Linh Điệp, vẫn không có người nào trả lời, có lẽ họ cũng đang đánh cược xem thứ này có phải là thật hay không.
“Tôi chỉ đành thất lễ”
Vương Ngọc vung tay lên, Tâm Khí Linh Điệp bay ra, lượn quanh cái hố giữa lòng đất, thỉnh thoảng dừng chân tại một chỗ nào đó.
“Vương trưởng lão, vừa nãy chúng tôi đi lấy rễ quả Lôi Nguyên, sẽ không bị nhìn nhầm chứ?” Có người lo lắng hỏi.
“Không sao đâu.”
Vương Ngọc ngược lại tự tin nói: “Tâm Khí Linh Điệp hấp thụ hơi thở khi chiến đấu, động bị sập chứng tỏ bên trong đã từng xảy ra một trận chiến. Cậu chỉ đi lấy rễ cây, sẽ không bị để ý”
Mấy người này liền thở phào nhẹ nhõm.
Tâm Khí Linh Điệp bay một lúc, sau đó trở lại trên tay Vương Ngọc.
“Giờ hãy để chúng ta xem ai là kẻ thực sự lấy đi quả Lôi Nguyên”
Nhìn mọi người mấy lần, Vương Ngọc cười nhạt một tiếng, Linh Điệp lại bay lên một lần nữa.
Chương 1339
Nó võ cánh và đáp xuống bên cạnh một ông già mặc áo xám đang biến sắc.
“Cái này, cái này làm sao có thể, nhất định là nhầm lẫn rồi”
Tất cả mọi người đều cười nhạo.
Người này vừa nấy la hét dữ dội nhất, không ngờ lại là kẻ đầu tiên bị chỉ định.
“Linh Điệp không thể mắc sai lầm” Vương Ngọc cười lạnh một tiếng.
Tâm Khí Linh Điệp tiếp tục bay lên, đáp xuống hai người khác.
Gương mặt trông như thể là anh em của hai người này đều có vẻ chìm xuống.
Sau đó, Linh Điệp tiếp tục bay, hướng về phía Tân Trạm.
Mọi người có chút kinh ngạc.
Bởi vì những tu sĩ cảnh thần phó phân đều là người có thân phận, nên sẽ đứng cùng những ai chung cấp bậc với mình.
Ở phía Tân Trạm, hầu như chỉ là tu sĩ cảnh xuất khiếu.
Chẳng lẽ có tu sĩ ở cảnh xuất khiếu đã đi qua cái động này?
Ba người có tu vi cảnh thần phó phân bị Linh Điệp lựa chọn càng trầm mặc.
Lúc ấy ở trong động, bọn họ đều có thể cảm nhận được tu vi của tất cả mọi người, trừ kẻ cuối cùng cướp đi quả Lôi Nguyên là có hơi thở đặc biệt, không thể cảm nhận ra tu vi ở bậc nào.
là cảnh xuất khiếu ngư ông đắc lợi, mặt mũi của họ sẽ Tâm Khí Linh Điệp đung đưa bay lượn dưới ánh nhìn của mọi người, xuyên qua đám đông, đến chỗ Tân Trạm.
Trang Tường hơi biến sắc, chẳng lẽ Tân Trạm còn có cả lá gan này?
về phía xa, đột nhiên đáp xuống một bóng người.
“Tôi, chuyện này không thể nào!”
Cậu Trịnh tái mặt, trợn to hai mắt, chỉ vào Linh Điệp trên cánh tay.
Thấy sắc mặt mọi người dần xấu đi, anh ta cố gắng giải thích: “Tôi thực sự không làm, tôi thậm chí còn không biết ở đây có quả Lôi Nguyên”
Tân Trạm khế thở phào nhẹ nhõm.
Lúc ở bên trong động, toàn bộ quá trình anh đều dùng tiên khí để thi triển ẩn thuật, áp chế hơi thở của mình tới cực điểm, mặc dù hành động này khiến tiên khí tiêu hao không ít, nhưng cẩn thận một chút tóm lại vẫn hơn.
Dù sao ai có thể ngờ được, Vương Ngọc lại sở hữu loại đồ vật như Tâm Khí Linh Điệp.
“Có hay không là Linh Điệp quyết định, không phải cậu.”
Vương Ngọc cười lạnh, vẫy tay, Linh Điệp bay trở về chỗ ông ta, bị ông ta cho vào trong hộp ngọc.
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Tân Trạm khẽ chớp.
“Các vị nói thử xem, quả Lôi Nguyên, rốt cuộc bây giờ ở trên tay người nào?”
Ánh mắt Vương Ngọc quét qua mấy người đó.
Chương 1340
“Thôi được rồi, Tâm Khí Linh Điệp quả thực thần kỳ, tôi cũng không giấu diếm nữa”
Ông già mặc áo bào xám khẽ nhếch mép, hừ nhẹ nói.
“Con Thị Huyết Lôi Ưng này vốn là yêu thú trên không, lại đi chui vào một cái lỗ trên mặt đất. Tôi vừa nghe tin này liền đoán dưới đất có bảo vật, có điều không rõ nó là cái gì. Tính tình của tôi, đã biết liền phải tra cho rõ”
“Thế nên tôi vào hang, đến tận lúc vào mới biết vật này là quả Lôi Nguyên. Nhưng xung quanh khi ấy có không ít người giấu mặt, tôi không nhịn được ra tay trước, kết quả bị hai anh em này phục kích, trọng thương không nhẹ, cũng không lấy được cái gì”
“Ông ta nói không sai, chúng tôi cũng thừa nhận”
Người lớn tuổi hơn trong hai anh em kia cũng thở dài.
Anh ta tiếp tục lời của ông già áo xám, kể cho mọi người nghe về chuyện xảy ra phía sau.
“Nói cách khác, không ai trong ba người lấy được quả Lôi Nguyên?”
‘Vương Ngọc cau mày.
Lập luận của đôi bên đều có lý, mọi người cũng có phần tin tưởng.
Rốt cuộc hai người thuộc hai nhóm khác nhau, không chung đường, cho dù có cấu kết bịa đặt lời khai cũng không thể trùng khớp như vậy, thậm chí ông già áo xám còn để lộ cả vết thương trên người.
Hơn nữa ba người này là một trong những kẻ kêu gào ầm ï nhất lúc nãy, nếu hai bên đều lấy được quả Lôi Nguyên, tại sao họ lại phải kích động như này, thậm chí còn đánh nhau dưới lòng đất.
“Đương nhiên, chúng tôi không vui vì tự nhiên phải may váy cưới cho kẻ khác”
Nói xong, ánh mắt của mọi người đều hướng về cậu Trịnh.
“Các vị tiền bối nhìn tôi như vậy làm gì?”
Cậu Trịnh có chút rùng mình, sợ hãi kêu lên: “Thật sự không liên quan gì đến tôi. Tôi chưa bao giờ đi qua cái hang này, cũng không biết gì về quả Lôi Nguyên”
“Đúng rồi, nhất định là hắn giở trò!”
Cậu Trịnh nghĩ tới cái gì, đột nhiên chỉ vào Tân Trạm.
Anh ta kêu lên một cách kỳ lạ: “Mọi người đừng quên, người này đã từng đi dò xét bên trong sơn cốc. Cậu ta biết Ưng Vương ẩn dưới lòng đất, cũng có thể đã nhìn thấy quả Lôi Nguyên, con bướm sặc sỡ ban nãy còn bay vòng quanh cậu ta hai lần”
Tân Trạm khẽ cau mày, lời của cậu Trịnh này khiến không ít người tỏ vẻ nghỉ ngờ nhìn về phía anh.
“Đúng rồi, nhất định không sai.”
Cậu Trịnh càng nghĩ càng cảm thấy có lý.
“Trước đây tôi từng thuê người vây giết Tân Trạm, cho nên có thể đã lây dính hơi thở trên người hẳn, khiến Linh Điệp phạm sai lầm”
Ông già áo xám sờ cằm, đôi anh em cũng có chút nghi hoặc.
Lời của cậu Trịnh mặc dù có chút không hợp lý, nhưng nhìn dáng vẻ hoảng hốt kia, xem ra Tân Trạm cũng có hiềm nghi không nhỏ.
“Tân Trạm, cậu có gì muốn nói không?” Vương Ngọc nhìn về phía Tân Trạm.
“À, các vị tiền bối trí tuệ hơn người, tôi còn cần phải nói gì sao?”
Tân Trạm bình tĩnh, cười mấy tiếng.
“Cậu Trịnh nói rằng đã bị nhiễm hơi thở của tôi, chứng tỏ trên người tôi rất có thể đã dính cả hơi thở của người này, cho nên ban đầu Linh Điệp mới có thể nhìn nhầm”
“Hơn nữa các vị đã từng nghĩ tới chưa, trong khi mọi người ở đây săn lùng Thị Huyết Lôi Ưng, anh ta lại dẫn theo hai vị tu sĩ cảnh thần phó phân nhất phẩm đuổi giết tôi. Để rồi khi tôi chạy trốn thì anh ta biến mất”