Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1998


Cách này của Tân Trạm xấu xa quá, nhưng mà mình thích.


“Ba quả Lôi Long, năm cây hoa Lôi Long mười bốn cây tiên thảo, đêu thuộc cấp bậc hoàn hảo. Ha ha, Tân Sương Nhan quá ngu, mấy người nhà họ Tân cũng dễ lừa quá đi”


Sau một thời gian ngắn, Tiêu Vũ Nhượng nhìn những cây tiên thảo mang theo linh khí nồng đậm kia mà cười một cách vui Vẻ.


Anh ta ngâm nga hát, dùng linh khí bọc chúng lại một cách cẩn thận rồi cất vào túi trữ vậy.


“Phải đi rồi, lát nữa mình giả vờ nhếch nhác một chút, chắc chắn Tân Sương Nhan sẽ không nghỉ ngờ gì cả” Tiêu Vũ Nhượng bay ra khỏi sơn động, anh ta đưa tay hút đám sương mù màu máu kia lại.


Có sương mù màu máu này thì Tiêu Vũ Nhượng có thể ngăn cản sự dò xét từ bên ngoài, còn có thể quan sát mọi thứ bên trong.


Chỗ xấu chính là anh ta cũng không thể cảm nhận được hoàn cảnh bên ngoài sương mù.


Mà sương mù vừa biến mất thì Tiêu Vũ Nhượng định chạy ra, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng.


Nơi cách sơn động mấy chục cây số có rất nhiều nguyên thú, chúng che khuất bầu trời, đánh về phía này một cách điên cưồng.


Mà phía trước chúng là bóng dáng Tân Trạm và Tân Sương Nhan.


“Tiêu Vũ Nhượng, anh làm gì thế hả? Còn không mau tới đây giúp đỡ đi” Tân Sương Nhan giả vờ như vừa nhìn thấy Tiêu Vũ Nhượng, cô ấy hét lên với vẻ giận dữ.


Cô ấy vừa nói vừa dẫn nguyên thú lao về phía anh ta.


“Các người làm gì thế hả” Tiêu Vũ Nhượng vô cùng bất ngờ, anh ta có chút không hiểu được.


Mình ở trong sơn động có một lúc, tại sao Tân Sương Nhan lại có thể trêu chọc được nhiều nguyên thú đến thế chứ.


“Anh còn dám hỏi tôi Tân Sương Nhan nghiến răng nghiến lợi nói rồi nói: “Chẳng trách anh muốn đẩy Lôi Long cho tôi, hóa ra nó có thể gọi những nguyên thú khác tới. Ngay từ đầu bà đây còn có thể đánh được, ai ngờ Lôi Long đánh không lại thì gọi anh em tới.


Mấy trăm con nguyên thú tới thì tôi còn đánh kiểu gì hả”


“Anh Tiêu à, anh làm gì mà chọc giận Lôi Long tới mức này hả, hại tôi đang lĩnh hội bản nguyên cũng bị liên lụy” Tân Trạm cũng phàn nàn.


Tiêu Vũ Nhượng đưa mắt nhìn về phía xa mà run cả lên.


Lúc trước mình bị hơn trăm con nguyên thú đuổi theo, bây giờ số nguyên thú ở đây lên tới bảy tám trăm con, đúng là không thể đối phó được.


Rống!


Những con nguyên thú dẫn đầu vừa đuổi theo, vừa phóng các loại công kích ra.


Nguyên khí hỗn loạn bay vụt tới, khiến cho ba người né tránh không ngừng.


Tiêu Vũ Nhượng tê cả tay, những con nguyên thú này kết hợp với nhau đúng là rất mạnh.


“Vậy sao hai người có thể tìm được chỗ này?” Đột nhiên anh ta nghĩ tới điều gì đó.


“Tôi vừa nhìn thấy ở đây có sương đỏ thì đoán rằng anh đang trốn ở đây, nên dẫn nguyên thú tới” Tân Sương Nhan nói với vẻ đương nhiên.


Tiêu Vũ Nhượng thầm nói xui xẻo, vậy mà mình còn gặp phải chuyện này.


Bọn họ vội vàng bay đi, đột nhiên phía sau vang lên tiếng rồng gầm vô cùng kinh người.


Tiếng rồng gầm này tràn ngập sự tức giận.


Phía sau ba người, những con nguyên thú kia cũng càng thêm kích động.


“Chỗ vừa rồi anh trốn… khốn kiếp, sao anh lại chọc tới con Lôi Long này chứ” Tân Sương Nhan chú ý tới nơi phát ra tiếng động rồi nói một cách tức giận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK