“Hấp thu căn nguyên và dung hợp bản nguyên chưa hoàn thành được nhiều, bây giờ lại còn thêm cả ký ức lộn xộn mà Như Ý tiên tôn để lại. Ngoài ra còn phải tu luyện Tân Vương thể, nhiệm vụ của tôi cũng không hề ít ỏi gì”
Tân Trạm thầm thở dài, may mà chuyến đi lần này đi liên tục đủ để bản thân lắng động một chút.
“Nếu như Tuệ Khả đã nói chuyện một cách trịnh trọng như vậy, vậy thì chúng ta xem qua Tân Vương thể một chút. Nhưng thứ đó luôn khiến tôi cảm thấy rất kỳ quặc khó chịu”
Tân Trạm ngồi khoanh chân, sau đó nhắm mắt lại, ý thức dần đi vào trong não.
Điều này có nghĩa người nhỏ bé màu vàng trong nguyên thần của anh đang trôi lơ lửng trong biển thức mênh mông, trong tay cầm một miếng ngọc giản chính là công pháp của Tân Vương thể mà Tuệ Khả đưa cho mình.
Miếng ngọc giản này cũng không phải là ngọc giản truyền công bình thường, điều có lợi của nó chính là khiến cho những tu sĩ hiểu một cách dễ dàng hơn so với việc hiểu những văn tự khô khan tối nghĩa.
Giống như có một người truyền thụ hư ảo tay cầm tay trong ý thức vậy.
Điều này giống như phương pháp kế thừa ngọc giản mà Tân Trạm học được, nhưng vẫn không thể đạt được trình độ này. Dù sao kế thừa ngọc giản có thể khiến một tu sĩ hoàn toàn không hiểu trực tiếp lĩnh ngộ và hiểu hết toàn bộ người truyền thụ đối với kỹ thuật này. Đúng là quá mạnh.
Lúc này Tân Trạm cầm miếng ngọc giản trong tay, vẻ mặt hơi phiền não không biết nên mở nó ra hay không.
Ở khoảng trời trên đỉnh đầu của anh, Vô Tự Thiên Thư nhảy nhót không ngừng, có thể thấy nó đang vô cùng kích động.
Thật ra từ khi Tuệ Khả đưa cho anh miếng ngọc giản này, anh đã cảm nhận được sự thay đổi của Vô Tự Thiên Thư.
Món đồ chơi này dường như muốn bảo mình phá hủy thứ này đi, sau đó đặt vào trong trang sách của nó.
Vô Tự Thiên Thư có thể hút đan dược, bùa chú hoặc là phần cặn bã của con rối. Sau đó nó sẽ chuyển thành những phiên bản tốt hơn, nhưng nó có thể hấp thu được ngọc giản không?
Tân Trạm thật sự chưa từng thử qua, đương nhiên anh cũng chưa từng có miếng ngọc giản đặc biệt trong những hình ảnh ký ức mà mình có.
“Phá hủy nó hay là trực tiếp tu luyện” Tân Trạm suy nghĩ mãi.
Một khi mình chấp nhận những hình ảnh ký ức trong miếng ngọc giản này thì nó sẽ tràn trong biển thức của mình, điều đó cũng có nghĩa phế bỏ miếng ngọc giản này.
Vời tình hình như vậy, Vô Tự Thiên Tư chắc chắn không thể nào hấp thu miếng ngọc giản trống rỗng.
Nhưng nếu như trực tiếp phá hủy nó…
Trước tiên chưa nói đến miếng ngọc giản này thật sự có thể có công pháp chuyển thành phiên bản tốt hơn không. Cho dù chuyển hóa xong, nếu như dùng quá nhiều thời gian thì nó cũng sẽ trì hoãn việc tu luyện của mình.
Đợi đến kh đến triều Tân Hoàng, nếu như mình vẫn chưa đến cửa thì sẽ rất phiền phức.
“Nhưng nếu như Vô Tự Thiên Tư sẽ cảm thấy hứng thú với Tân Vương thể, chứng tỏ thuật này cũng không hoàn mỹ. Nếu như mình tu luyện xong Tân Vương thể, sau này sẽ càng ngày càng phát triển lớn mạnh hơn”
Tân Trạm suy nghĩ hết lần này đến lần khác, cuối cùng anh vẫn đưa ra quyết định.
Liều mạng một lần.
Mất mặt thì cũng đã mất mặt rồi, cho dù lúc đầu có thể mình tu luyện Tân Vương thể một cách chậm chạp. Nhưng xét về lâu dài chỉ cần Vô Tự Thiên Thư thật sự có thể sửa xác Tân Vương đến mức độ hoàn hảo, vậy thì cuối cùng mình vẫn có hời.
Bộp!
Sau khi đưa ra quyết định, Tân Tạm cũng không hề do dự nữa mà trực tiếp bóp nát Tân Vương thể ở trong biển thức.
Nếu như có người ở nơi này, nhất định người ta sẽ vô cùng kinh hãi.
Cho dù là tộc người Tân Thị cũng không có ai có tư cách để giành được ngọc giản công pháp trong hình thức hình ảnh ký ức.