Những con thú dữ xông vào, tất cả đều chết vì mất mạng.
“Dường như những con thú này bị suy yếu tu vi, nếu không sao lại yếu ớt như vậy” Sau khi đánh một chưởng, Khương Thời Miễn cũng phát hiện có gì đó không ổn. Vừa rồi Tân Trạm dễ dàng giết chết thú dữ như vậy, quả thật làm cho mình có chút kinh ngạc.
Nhưng sau khi anh ta cũng xông vào chiến đấu, lại phát hiện những con thú dữ này con nào con nấy đều đầu óc hỗn loạn, thân thể suy yếu vô lực, căn bản không có lực chống cự.
Một đường xông qua là hàng trăm ngàn con thú dữ ngã xuống.
Máu của bọn họ đều chia thành hàng ngàn sợi dây nhỏ, điên cuồng dâng lên hướng về phía bên ngoài mười thanh tiên kiếm của Tân Trạm.
Trong nháy mắt, huyết sắc trên mười thanh tiên kiếm của Tân Trạm trở nên giống như ngưng tụ màu sắc, càng ngày càng hiện ra màu đỏ sẫm.
“Vậy là đủ rồi”
Soạt.
Tân Trạm đột nhiên dừng bước.
Ngô Bình Nhi không kịp phản ứng, rơi xuống phía sau Tân Trạm.
Tân Trạm ngoắc tay, mười thanh tiên kiếm này xếp hàng lơ lửng trước người anh. Mà ánh mắt của Tân Trạm lúc này cũng trở nên cực kỳ sắc bén.
Sắc hồng hiện ra trên ấn đường, hoa văn của thanh kiếm lóe ra ánh sáng rực rỡ. Cảm nhận được mùi vị nguy hiểm, Khương Thời Miễn cũng đột nhiên lơ lửng cách đó trăm trượng.
“Thanh kiếm đầu tiên, mở ral”
Tân Trạm thấp giọng quát, tay đặt trên sắc hồng của tiên kiếm.
Chuỗi âm thanh liên tiếp vang lên, tiên kiếm này trong chớp mắt vỡ vụn, để lại khí tức màu đỏ giống như kiếm mang.
Sau đó khí tức này trong hơi thở rung động phân chia ra, một đạo kiếm mang màu đỏ hóa thành hai đạo, hai đạo lại biến thành bốn đạo.
Cùng lúc đó, Tân Trạm võ vào thanh tiên kiếm thứ hai, rồi lại đến thanh tiên kiếm thứ ba.
Rất nhanh, mười thanh tiên kiếm trước người Tân Trạm tất cả đều vỡ thành kiếm mang, sau đó kiếm mang không ngừng phân chia, điên cuồng lan tràn ra tứ phía. Một trăm đạo, một ngàn đạo, một vạn đạo!
Chờ chuỗi ánh sáng hồng rực rỡ này đạt tới mười vạn đạo, rốt cuộc mới chịu dừng lại.
Mà lúc này kiếm mang trước người Tân Trạm đã hoành hành thiên địa, che khuất ngàn dặm.
Mỗi một đạo sắc hồng của kiếm mang đều mang theo sát khí sắc bén kinh hãi chúng sinh.
Giống như trước người Tân Trạm không phải kiếm mang mà là mười vạn đầu lệ quỷ vậy.
“Chu Thiên Thập Tam Trảm, Đồ Linh”
Rầm!
Theo ngón tay Tân Trạm hạ xuống, toàn bộ mười vạn hồng mang này đều từ trên trời lơ lửng, biến thành những thanh kiếm ngang chỉ thẳng, mũi kiếm sắc bén nhắm thẳng vào đám người Khương Thời Miễn.
Trước khi rời khỏi nhà họ Tân, Tân Phong Triết đã truyền cho Tân Trạm tam thức kiếm chiêu, vốn định để Tân Trạm sau khi đạt đến hợp thể cảnh thì có thể thi triển.
Đồ Linh kiếm thức cũng không phải là ám chỉ một chiêu có thể giết chết vạn linh, mà là cần dùng máu của vạn linh, kích hoạt uy lực lớn nhất của kiếm chiêu này.
Đây cũng là nguyên nhân trước kia Tân Trạm vẫn dùng tiên kiếm hấp thu tinh huyết của tu sĩ cùng thú dữ.
Kiếm chiêu này hút vào sát khí sẽ càng đầy đủ, uy lực cũng lớn mạnh hơn.
Nhưng Tân Phong Triết cũng biết, với tính tình của Tân Trạm, sợ là sẽ gặp phải nguy hiểm ở Cảnh thần Phó phân, vì thế ông cũng dạy anh cách thay đổi khác nhau.