“Cậu Tân, tôi đã chuẩn bị xong hết những bộ phận con rối mà cậu đã yêu cầu rồi”
Vừa vào phòng riêng cho khách. Lý Mai Thuần liền lập tức tươi cười đưa túi trữ vật qua cho anh.
“Ba mươi lăm món, không tệ.”
Tân Trạm gật đầu, Trương Ngọc chỉ nhận lời làm xong ba mươi lăm món đồ, giờ có nhiều hơi chút, hiển nhiên là Lý Mai Thuần cũng đã góp thêm chút sức.
Tân Trạm kiểm tra một lượt, xác định không có vấn đề gì mới nhận túi đồ tồi chuẩn bị rời đi.
Lý Mai Thuần thấy Tân Trạm đứng dậy định rời đi thì không nhịn được mở miệng nói: “Cậu Tân, có thể giữ chân cậu nửa nén hương được chứ?”
Lý Mai Thuần thấy Tân Trạm nhíu mày liền lập tức nói: “Là như vậy, vì để hoàn thành được những bộ phận này mà chúng tôi đã mời đến bậc thầy làm rối của thành Hoàng Vũ, ông ấy vừa thấy những phần con rối này của anh thì vô cùng kinh ngạc, muốn được gặp cậu một lần”
“Ông ấy muốn mau lại bản vẽ rối của tôi?” Tân Trạm nói.
“Không sai, Phùng Mặc đại sư đã nói chỉ cần cậu đồng ý thì ông ấy bằng lòng ra giá cực cao. Ngoài ra, đây chính là chút quà gặp mặt của ông ấy” Lý Mai Thuần nói xong liền kính cẩn đưa một phần ngọc giản.
Tân Trạm vừa liếc mắt nhìn qua liền có chút ngạc nhiên, bên trong ngọc giản vậy mà lại là cách làm một vài loại rối nhỏ.
Theo giới thiệu văn tắt ở bên trên thì loại rối này sau khi chế tác xong cũng sẽ có sức mạnh của Hợp Thể cảnh sơ phẩm.
Bản vẽ rối loạn như vậy e răng cũng phải đáng giá vài nghìn tử kim linh tệ.
Phùng Mặc này cũng thật hào phóng, ông ta biết bản thân mình có lẽ không muốn gặp mặt mình cho nên tặng quà gặp mặt cho Tân Trạm như vậy cũng không bắt bẻ được gì.
“Gặp mặt thì cũng được thôi, có điều cô cứ nói với ông ta muốn có được bản vế rối này của tôi thì giá cả cũng không thấp đâu”
Tân Trạm nghĩ một hồi vẫn quyết định gặp mặt.
Tuy loại rối được dung hợp từ Vô Tự Thiên Thư có thể đạt đến trình độ hoàn mỹ nhưng uy lực của nó lại không đạt được đỉnh phong Hợp Thể cảnh.
Nếu hết thảy đều được luyện chế đến thượng thừa thì kết hợp lại cũng chỉ ở tâm Hợp Thể cảnh thất phẩm.
Cho nên cách chế tác ra loại rối này cũng không phải không thể bán ra”
“Tân đạo hữu, lão phu là Phùng Mặc”
Không lâu sau, một ông lão có mái tóc bạc tươi cười bước vào trong phòng. Ông ta có dáng người cao gầy, mặc trên người áo bào trắng, tuy là tuổi tác đã không còn nhỏ nhưng sắc mặt lại hồng hào, đôi mắt sáng ngời hữu thần.
“Tân đạo hữu, lão phu biết cậu đang vội nên cũng không nói lời sáo rỗng nữa” Phùng Mặc dứt khoát nói: “Tôi rất vừa ý với loại rối đó của cậu nên cậu cứ ra giá đi, chuyện linh tệ có thể bàn bạc thêm”
“Tôi muốn hỏi là Phùng đạo hữu vừa ra tay đã tặng tôi một bản vẽ làm rối nên ắt hẳn ông còn có loại rối mạnh hơn, vậy ông mua lại bản vẽ trong tay tôi là có mục đích gì?” Tân Trạm thản nhiên nói.
“Tân tiểu hữu chắc hẳn không biết tu sĩ ở khu vực này nhỉ”
Phùng Mặc vừa nghe vậy liền cười nói.
Nhưng không đợi Tân Trạm đáp lời, ông ta đã tự mình nói tiếp: “Lão phu trời sinh đã đam mê các loại rối, ngoài việc chế tạo rối cho các thế lực lớn thì mấy nghìn năm nay tôi cũng đi khắp nơi sưu tầm, loại rối tôi có thể làm cũng đã không dưới nghìn loại, mà loại rối này của Tân tiểu hữu, trước giờ tôi lại chưa từng thấy qua, hơn nữa còn cực kỳ tinh xảo cho nên lão phu rất muốn có được”
Nói xong, Phùng Mặc liền vung tay triệu hồi, trong phòng liền xuất hiện mười mấy loại rối đủ màu sắc, đủ kiểu dáng, phát ra ánh sáng.
“Ông lão này cũng thích thứ này giống hệt Khúc Đạo Nhân”
Tân Trạm thầm gật đầu, anh cũng đã hiểu được chút ít.
“Tôi có thể đưa đạo hữu bản vẽ loại rối của mình, nhưng tôi sẽ không bán mà chỉ giao dịch qua lại” Tân Trạm nói.
“Không biết là cậu định đổi thứ gì?” Phùng Mặc nói.