Chương 445
Chiếc roi đó giống với sợi xích màu vàng, không biết đã được dùng bí thuật gì, mà bên trên phủ kín những đường vân đủ mọi kiểu dáng, cho dù là ở trong tay đại tông sư thì khi quất lên người cũng vẫn đau đớn như vậy.
“Anh vẫn chưa biết đâu nhỉ?” Ba Hùng nắm chiếc roi, nở nụ cười xấu xa bảo: “Chiếc roi này tên là Trừu Ma Tiên, chuyên dùng để đánh loại tội nhân tội ác tày trời như anh!”
“Trừu Ma Tiên?” Tần Trạm không khỏi cười lạnh trong lòng, cái tên này thật đúng là tràn đầy vẻ châm chọc.
Chiếc roi của Ba Hùng không ngừng quất lên người của Tần Trạm, không quá bao lâu, cả người anh đã phủ kín vết thương.
Mà gã dường như rất thích cảm giác chà đạp cường giả này, cũng giống như khi giẫm kẻ mạnh hơn mình xuống dưới chân cũng sẽ có cảm giác như vậy.
Màn đêm rất nhanh đã buông xuống.
Mà Ba Hùng có vẻ cũng đã đánh đến mệt rồi, gã cầm chiếc roi ngồi ở một bên, chỉ vào Tần Trạm rồi nói: “Đợi tôi nghỉ ngơi một chút rồi lại xử lý anh sau.”
Tần Trạm im lặng không lên tiếng, anh dùng chút ý thức còn sót lại để quan sát bốn phía.
Sau đó, một tia thần thức chui ra, hướng thẳng về chỗ sâu trong nhà ngục.
Xung quanh nhà ngục này được bố trí bí pháp, sau khi Tần Trạm tiến sâu vào bên trong, thần thức không còn chịu sự hạn chế của bí pháp nữa, mà tiến thẳng vào chỗ sâu nhất trong nhà tù.
Trong nháy mắt tia thần thức này tiến sâu vào, trái tim của anh lập tức hứng chịu một cú va chạm mãnh liệt, còn mạnh mẽ hơn cả tiếng gào thét kia gấp mấy chục lần!
Sắc mặt của anh lập tức trở nên vô cùng nhợt nhạt, anh nghiến chặt răng, cố nén cơn đau mà tiếp tục tìm kiếm ở phía trước.
Chẳng mấy chốc, một phòng giam đã lọt vào trong tầm nhìn của anh.
Chỉ thấy xung quanh phòng giam được bố trí tận mấy trăm sợi xích, mỗi một sợi xích đều thô và dài hơn chiếc trên người anh.
Mà từng luồng chân khí dùng tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy được đang hút dọc theo sợi xích đó, không biết đang chảy về hướng nào!
Một người bẩn thỉu bị trói chặt, quần áo tả tơi, hoàn toàn không nhìn rõ mặt mũi!
Nhưng cho dù là vậy, thì trong lòng Tần Trạm vẫn dâng lên một cảm giác quen thuộc không giải thích đượ!
c Trong vài tiếng kêu rên trước đó, anh đã cảm giác được sự gần gũi này, mà lần này tới gần, loại cảm giác đó lại càng mãnh liệt hơn!
Người bị giam trong phòng giam nhất định có quan hệ với mình!
Tần Trạm định tiếp tục thăm dò, thì đúng lúc này, một luồng sức mạnh khủng khiếp đã trực tiếp chặt đứt mối liên hệ giữa hai người.
Thần thức của anh cũng lập tức bị ngăn chặn.
Trên gương mặt tái nhợt của Tần Trạm hiện ra vài phần khẩn trương.
Không phải vì thần thức bị chặt đứt, mà là vì người ở trong phòng giam sâu thẳm đó.
Loại cảm giác quen thuộc này chắc chắn không phải không có căn cứ, cả đời anh cũng chỉ có cảm giác này với đúng một người mà thôi.
Đó chính là cha đẻ của mình, ngoài ông ra, thì không có người nào khác nữa.
Người bị giam trong nhà ngục sâu thẳm đó, lẽ nào chính là cha ruột của mình sao?
Không thể nào!
Tần Trạm rất nhanh đã bác bỏ đáp án này!
Cha đẻ của anh có thủ đoạn phi thường, làm sao có thể bị giam trong nhà tù được chứ?
Huống chi, Tần Trạm nghe rất rõ âm thanh truyền tới từ phòng giam sâu tít đó, là giọng nữ!
Đúng lúc này, anh đột nhiên nhớ tới một người.
Mẹ ruột của mình, Chu Cầm.
Anh đã từng nhờ Tô Uyên điều tra về người này ở thủ đô, nhưng thất bại. Với năng lực của cô, không có cách nào tra ra được thân phận của người này.
Mà lúc này, Tần Trạm đã tới thủ đô lâu như vậy rồi, nhưng vẫn không có bất cứ tin tức gì liên quan đến Chu Cầm hết.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của anh lập tức trở nên trắng bệch!
Toàn thân run rẩy cả lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chỗ sâu trong nhà giam.
“Mẹ bị hiệp hội võ đạo thủ đô giam giữ, là mẹ của mình!” Tần Trạm trợn mắt nhìn về nơi đó, con mắt gần như muốn rớt ra.
Dưới cơn run rẩy mãnh liệt của cơ thể, toàn bộ xiềng xích đều vang lên loảng xoảng!
“Mẹ nó anh thèm đòn sao?” Ba Hùng đang ngủ ngon bị tiếng chấn động của xiềng xích đánh thức, gã mất kiên nhẫn nắm roi rồi đi về phía Tần Trạm.
Nhưng sau khi nhìn rõ vẻ mặt của anh, cả người gã đều sợ đến mức lùi về sau vài bước.
Lúc này, Tần Trạm tóc tai rối bời, máu tươi chảy xuống, con ngươi lồi ra, đồng tử co rút mạnh, một luồng khí lạnh bao phủ cả cơ thể anh, thoạt nhìn giống như một tên ác ma.
Ba Hùng nuốt nước miếng, rõ ràng gã có hơi sợ.
“Anh… anh ngoan ngoãn chút đi, đừng lộn xôn, bằng không… bằng không tôi sẽ đánh anh đấy.” Gã kiên trì vứt lại hai câu, sau đó vội vàng nằm trên mặt đất giả vờ ngủ.
Ý thức của Tần Trạm nhất thời có chút mơ hồ, cứ bị treo như vậy không biết qua bao lâu.
“Người đó thật sự là mẹ của mình sao?” Cuối cùng, anh cũng lấy lại bình tĩnh, lại thả thân thức ra một lần nữa, muốn tiến vào sâu bên trong phòng giam đó, nhưng lại phát hiện ra lúc này đã bị vô số thân thức ngăn cản, hoàn toàn không có cách nào tiến vào trong được.
Trong góc tối, một giọng nói lạnh như băng vang lên.
“Vừa rồi, Tần Trạm đã thử xuyên qua nhà ngục đó.” Giọng nói lạnh lùng đó bảo: “Tôi nghi ngờ cậu ta đã biết rồi.”
Thương Trụ nhíu mày hỏi: “Không phải chứ?”
Bóng người đó nhìn hắn một cách lạnh lùng, rồi nói: “Tại sao lại bất cẩn như vậy? Cấm chế mà các người đã bố trí đâu?”
Thương Trụ lúng túng đáp: “Thưa ngài, ngài hẳn cũng biết, mỗi một tù nhân trong nhà ngục này đều không thể bại lộ thân phận, cho nên chúng tôi chỉ có thể hạ cấm chế ở xung quanh toàn bộ nhà ngục, mà không thể sắp xếp ở mỗi một phòng giam được, chúng tôi nào có nhiều nguyên liệu đến vậy chứ?”
Hắn nói không sai, cấm chế mà bọn họ đã bố trí đều dùng thiên tài địa bảo hàng đầu, thậm chí còn có rất nhiêu thứ đã sớm không còn tồn tại nữa rồi.
Hiệp hội võ đạo thủ đô không biết đã tốn bao nhiêu sức lực mới gom đủ những nguyên liệu này, nên muốn bố trí cấm chế và bí thuật riêng lẻ thì thật sự quá khó làm.
“Thưa ngài, ngài cứ yên tâm, Tân Trạm sắp chết rồi, cho dù cậu ta biết thì cũng sẽ không có uy hiếp gì đâu.” Sau đó, hắn khom người nói.
Bóng người kia đứng yên một lúc lâu, rôi chậm rãi mở miệng: “Mau chóng chuẩn bị đủ nguyên liệu đi, tôi không hy vọng sẽ xảy ra
truyện gì ngoài ý muốn.”
“Rõ, thưa ngài!” Thương Trụ chắp tay.
Sau đó, hắn đi qua chỗ của Tần Trạm một cách hung dữ.
“Tao là một người sắp chết rồi, có gì không thể nói được chứ?” Tần Trạm cố nén cơn giận mà nói.
Thương Trụ hơi chần chừ một lát, sau đó thản nhiên bảo: “Mày cảm thấy là ai, thì chính là người đó.”
Nghe được lời này, Tân Trạm hoàn toàn không nhịn được nữa.
Dưới sự trói buộc của sợi xích, tay chân của anh vùng vẫy khiến toàn bộ xiêng xích vang lên tiếng loảng xoảng!
Rồi cơ thể của anh đụng thẳng về phía Thương Trụ!