Sao người đi ra lại là một người trẻ tuổi cơ chứ?
“Chẳng lẽ là lão tổ tu luyện công pháp đứng đầu nên có thể cải lão hoàn đồng ư?” Một trưởng tộc run rẩy nói.
“Cải lão hoàn đồng cái gì, ông tưởng là đang đọc truyện kì ảo chắc, đây rõ ràng là một người trẻ tuổi trong tộc mà” Một vị trưởng tộc khác nghe mà cạn lời.
“Các vị tiền bối, mọi người đang làm gì vậy?”
Tân Trạm cau mày nhìn những người già đang quỳ gối trước mặt mình này mà không hiểu ra sao.
Lúc đi ra trong lòng anh còn thấy hơi tiếc nuối, anh đã dùng hết chín viên Tăng Hồn thạch, đúng là đã có một chút manh mối về vị trí của dãy núi Liên Thiên, nhưng manh mối về Tẩy Long trì lại rất mơ hồ, sau này anh còn phải kiên trì phân tích mới được.
Anh vốn tâm sự nặng nề, vừa ra ngoài lại nhìn thấy các vị tiền bối quỳ đầy đất, mà mục tiêu họ quỳ lại là anh ư?
Nếu có người ngoài ở đây thì chắc chắn sẽ hoảng sợ đến rơi cả cằm, tuy những trưởng tộc này đã gần đất xa trời nhưng ở trong tộc thì người nào cũng đức cao vọng trọng cả.
Đừng nói bắt họ phải quỳ xuống, đến người có tư cách để họ chủ động quỳ xuống cũng chẳng có mấy ai đâu, thế mà ngày hôm nay lại thật lòng thật dạ quỳ trước mặt Tân Trạm.
“Các vị trưởng tộc, mọi người nhìn nhầm rồi Tân Bách Chiến dở khóc dở cười, ông ta vội vàng giải thích.
“Người mở ra trận pháp kia chính là Tân Trạm, không phải là vị tiền bối nào đâu”
“Cho dù là vậy thì chàng trai trẻ này giúp chúng tôi nâng cao tu vi, vậy chúng tôi cúi đầu trước cậu ấy cũng không sai”
Đám người lão Hưng lúng túng một hồi rồi cũng bình tĩnh lại.
Cho dù Tân Trạm là tiền bối hay vãn bối thì ơn nghĩa của anh với họ đều là thật.
“Chàng trai trẻ này nhìn hơi quen mắt nhỉ?”
Sau khi lão Dược bình tĩnh lại thì bắt đầu cẩn thận quan sát Tân Trạm.
“Đây là Tân Trạm, thiên tài của nhà họ Tân mà mấy ngày trước đã đánh bại Hách Tác Kì đấy” Lão Hưng cười nói.
“Đúng là con hơn cha là nhà có phúc” Các vị trưởng tộc đều thầm gật đầu.
“Thật không nghĩ tới, ký ức của Tiên Tôn phối hợp với Tăng Hồn thạch và trận pháp Dung Thiên lại sẽ sinh ra cảnh tượng kỳ lạ như vậy” Tân Trạm nghe xong cũng thấy hơi bất ngờ.
“Các vị tiền bối quá khen rồi” Tân Trạm cũng nở nụ cười, cuối cùng anh cũng coi như hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
“Tiền bối có thể thành công là dựa vào năng lực của chính mình, vãn bối cũng không làm cái gì cả. Hơn nữa các vị tiền bối vì nhà họ Tân dâng hiến cả đời, vãn bối rất kính phục các vị: Các vị trưởng tộc nghe xong đều âm thầm gật đầu.
Nếu là người bình thường khác trong tộc biết mình có ân với trưởng tộc thì sợ là đã hếch mặt lên trời từ sớm rồi, nhưng Tân Trạm có công nhưng lại không tự cao tự đại mà vẫn rất khiêm tốn.
Xem ra anh không chỉ tu vi cao, thiên phú cao, mà đạo đức cũng không tệ.
“Anh bạn trẻ, sau này nếu cậu gặp chuyện gì thì có thể tới †ìm mấy lão già chúng tôi, tuy năng lực của chúng tôi không lớn nhưng lại có nhiều đệ tử, nhiều đóng góp, rất nhiều chuyện vẫn có thể chen mồm vào được” Lão Hưng cười nói.
“Đương nhiên là không có chuyện gì thì cậu cũng có thể tới tìm chúng tôi tán gẫu, có điều cậu bận rộn như vậy thì chắc là không có thời gian rồi” Lão Dược cũng nói thêm.
Tuy Tân Trạm rất có năng lực, cũng giúp họ rất nhiều, nhưng anh lại không dùng công lao này đòi hỏi cái gì cả, việc này khiến họ rất xem trọng anh.
“Nếu có chuyện gì xảy ra thì vẫn phải làm phiền các vị trưởng tộc rồi” Hình như Tân Trạm nghĩ đến chuyện gì đó nên cũng không khách khí, anh chắp tay nói.
Tạm biệt những vị trưởng tộc nhiệt tình, Tân Trạm lập tức rời khỏi phạm vi đất của dòng họ, lần thứ hai đi tới hội dược Sư.