Phan Hùng cười rất u ám, trên mặt có vẻ rất tự tin, rồi đột nhiên ông ta bay lên linh châu.
Mấy người Tân Trạm chào tạm biệt với ông chủ Hạ xong cũng bay vào bên trong.
Dù ở bên ngoài con thuyền rất u ám đáng sợ, nhưng khi bước vào bên trong lại thấy rất bình thản.
Dù sao thì đó cũng là để đó người bên ngoài thấy, tu sĩ bọn họ ở bên trong một nơi vô cùng thoải mái.
“Ông chủ Hạ yên tâm, những đạo hữu này, tôi nhất định sẽ đưa bọn họ đến nơi đã hứa một cách thật bình an”
vietwriter.vn
Phan Hùng vung tay lên, linh châu ở trên không trung treo lên một lá cờ rất lớn có vẽ ký hiệu của Thủy Ma Tông, sau đó linh châu bay vút đi.
Tốc độ của thuyền bay không chậm, tuy rằng kém hơn so với thuyền bay Tử Quang của Tân Trạm, nhưng tốc độ cũng thuộc loại hàng đầu.
Chẳng qua là Phan Hùng giống như có một chút kiêu ngạo của trưởng lão Ma Tông, cũng không có ý định làm quen với đám người Tân Trạm, sau khi phát động linh châu vẫn luôn ngồi xếp băng ở đầu thuyền.
Đoán chừng người này không quá thích tu sĩ chính đạo.
Chỉ có điều là Tân Trạm cũng không để tâm, hơn nữa cái loại người hở một tí ra là sát hại hàng chục ngàn sinh linh ma tu, bản thân cũng không có hứng thú kết bạn.
Hai bên cứ như thế không ai làm phiền ai, quả thật cũng không tệ.
Lúc ban ngày, Tân Trạm và Giang Kim Thanh bàn luận về vấn đề luyện thuốc.
Cả hai bên đều rất hiếm khi gặp được một người dược sư bằng tuổi, trình độ lại ngang nhau, hơn nữa không có giấu diếm cái gì, từ từ làm sinh ra một loại cảm giác tri kỷ.
Cho nên sau vài ngày trao đổi với nhau, Tân Trạm cảm giác được kinh nghiệm luyện chế tiên đan của chính mình đã tiến bộ nhanh chóng. Mà Giang Kim Thanh cũng nhờ có Tân Trạm mà học được rất nhiều công dụng thần kỳ của linh thảo.
Mà sau khi màn đêm buông xuống, Tân Trạm tự mình ngồi xếp bằng trong phòng, vận hành Viêm Ma Thể, câu thông loại chí hỏa thứ năm.
Đợi đến khi Chí Dương chỉ hỏa và Viêm Ma Thể hợp lại với nhau, cảm thấy được bản thân có thể hoàn toàn kiểm soát được nó.
Một tia mong đợi xẹt qua trong mắt Tân Trạm, lấy Tiên Quyết Ngọc Giản ra, mạnh mẽ truyền năm loại chí hỏa vào trong đó.
Thiên Hỏa Tiên Tôn nắm giữ Thiên địa chí hỏa trong tay, dùng lửa nhập đạo, dùng lửa phá cảnh, có thể nói là một kỳ nhân của thời đại thượng cổ.
Nhưng công pháp mà kỳ nhân để lại cũng có công dụng thần kì.
Trước đó được truyền lại cho Thiên hỏa bộ, Tân Trạm cũng đã được lợi rất nhiều.
Tuy rằng rất khó có thể không chế được tốc độ ở một mức độ nhất định, nhưng tốc độ ở trong cảnh giới tu sĩ, tuyệt đối là sự tồn tại có một không hai.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là tuy rằng Thiên hỏa bộ vô cùng mạnh, nhưng lại không phải là thủ đoạn tấn công.
Nhưng bên trong Ngọc Giản vẫn còn thừa lại hai loại Tiên Quyết chưa tu luyện.
Thiên Hỏa Tiên Tôn dù sao cũng không thể để lại cả ba loại bộ pháp cho mình, nếu như thế thì đã có thể vui đùa một trận thật lớn.
Trong lòng có một chút khẩn trương, Tân Trạm đã hòa nhập năm loại chí hỏa vào trong đó, chí hỏa này ngưng tụ, giống như một chiếc chìa khóa để mở ổ khóa.
Sau khi Tiên Quyết Ngọc Giản cảm nhận được sự tồn tại của chí hỏa thì nó nhẹ nhàng run rẩy, rất nhanh trong đó truyền đến một tiếng vang nhỏ.
Giống như phong ấn được phá giải, một tiếng cùm cụp vang lên, một cỗ thần thức khí mãnh liệt bay vào trong đầu Tân Trạm trong nháy mắt.
“Thiên Hỏa cung hủy diệt”
Nhìn đến tình hình bên trong Tiên Quyết, trong lòng Tân Trạm khẽ nhúc nhích.