Vị tu sĩ trẻ này được Tộc Vô Thượng Tông coi trọng, e rằng thân phận và thiên bẩm cũng không hề đơn giản.
Ngô Thái Vĩnh thu lại tấm lệnh bài, cảm thấy đó là chuyện đương nhiên. Ông ta dẫn đầu cùng với Tân Trạm bay đến Huyền Thú Cốc.
“Lần này chúng tôi đến đây với sự khiêm tốn, anh không cần gióng trống khua chiêng, cứ đưa bọn ta đến gặp tông chủ của các ngươi là được”
“Tôi hiểu rồi, tiền bối”
Vạn Lương biết thân phận của đối phương và cũng hoàn toàn hiểu rõ.
Ngô Thái Vĩnh không đem theo quá nhiều người vì không muốn công khai.
Ngay sau đó liền sắp xếp thuộc hạ, để linh châu ở ngoài Huyền Thú Cốc.
Chỉ dẫn theo Tân Trạm, Ngô Bình Nhi và Cung Doãn cùng nhau vào trong đó.
Dù sao nếu để lộ ra lệnh bài, dự đoán chỉ cần Huyền Thú Cốc không làm chuyện điên rồ thì sự an toàn của vài người sẽ không thành vấn đề.
Vạn Lương bay một mạch xuyên qua những kiến trúc nối tiếp san sát nhau, đến nơi cao nhất của Huyền Thú Cốc, đó là cung điện của tông chủ.
“Thật sự đang bế quan”
Đi vào trong điện, Ngô Thái Vĩnh cảm nhận một lúc liền phát hiện phía sau cung điện dày đặc linh khí, ánh sáng từ trận pháp đang lưu chuyển. Rõ ràng là tông chủ của Huyền Thú Cốc đang bế quan.
Vạn Lương này quả không nói dối.
“Tôi sẽ đợi ở đây, anh sắp xếp cho ba vị vãn bối này một chỗ ở, đừng để người khác đến gây rối”
Đợi sau khi Vạn Lương truyền âm vào trong trận pháp, Ngô Thái Vĩnh vẫy vẫy tay nói.
“Ta có thể cho Đổng Tương Hàn thời gian là ba ngày, nếu sau đó còn không xuất hiện, vậy thì ta sẽ phải ra tay”
Với tư cách là người của Tộc Vô Thượng Tông, ông ta cũng có tư cách và sức mạnh này. Cho dù có làm ngắt ngang việc bế quan của đối phương thì người đó cũng không dám có bất kì lời oán than gì.
“Cái này thì tiền bối yên tâm, tôi gửi đi là thông điệp khẩn cấp nhất. Chỉ cần tông chủ có chút thần thức cảm nhận được, thì sẽ nhanh chóng kết thúc bế quan” Vạn Lương vội vàng nói.
“Từ Phàm, cậu dẫn ba vị đạo hữu này đến khu dành cho khách quý ở dinh thự nghỉ ngơi đi”
Vạn Lương ở lại đợi Ngô Thái Vĩnh, sau đó kêu Từ Phàm là người đệ tử mà bản thân hài lòng nhất.
“Cậu nhớ rõ, những người khách này thân phận tôn quý, phải cố gắng đáp ứng mọi yêu cầu. Không được để họ bất mãn, nếu như có vấn đề giải quyết không được thì hãy lấy ra lệnh bài của tôi.”
Vạn Lương nói xong liền lấy tấm lệnh bài giao cho Từ Phàm, trong ngữ khí mang sự nghiêm túc.
“Sư tôn yên tâm, đệ tử nhất định khiến cho ba vị đạo sĩ hài lòng”
Từ Phàm là tu sĩ Hợp Thể Cảnh tứ phẩm, tính cách thông minh lanh lợi, vì vậy ở trong đám tôi tử, anh ta lại có thể bộc lộ tài năng lần nữa.
Anh ta cảm nhận được sự nghiêm túc từ nét mặt của Vạn Lương, bình tĩnh và mở lời cam đoan.
“Ba vị khách quý, xin đi theo tôi”
Từ Phàm mỉm cười, chắp tay làm lễ với ba người Tân Trạm.
“Cậu Trình, các cậu cũng không cần theo tôi, Huyền Cốc Thú này rất lớn, ba người có thể đi dạo xung quanh để có thể tăng thêm sự hiểu biết” Ngô Thái Vĩnh nhìn ba người họ cười nói.
Nghe vậy, mấy người bọn họ cũng không nói nhiều, sau đó đi cùng với Từ Phàm ra ngoài cung điện.
Tông môn nổi tiếng với việc thuần thú thực tế thì ở mỗi khu vực đều hiếm gặp, trong đó ba người họ cũng là lân đầu tiên đến tham quan.
Trên đường đến dinh thự của khách quý, Từ Phàm không ngừng đưa ra các chủ đề để giới thiệu các nơi đặc biệt trong Huyền Thú Cốc.