Tân Trạm cũng biết muốn đối phó với đỉnh phong của Hợp Thể cảnh cũng không hề dễ dàng như vậy.
Ở phía trên mi tâm, tiên khí sáng lóng lánh, Yêu hoàng chưởng trực tiếp từ trong lòng bàn tay của anh bộc phát ra.
Dùng tu vi và tiên khí hiện tại của bản thân.
Tân Trạm cuối cùng cũng có thể làm như Như Ý Tiên Tôn, trực tiếp sử dụng Yêu Hoàng chưởng từ trong tay.
Ba đạo yêu hoàng chưởng liên tục bay ra, trên không trung không ngừng mở rộng, giống như là núi lớn từ trên trời giáng xuống hố sâu một lần nữa.
Thanh âm ầm ầm ầm không ngừng, mặt đất nứt ra thành nghìn khe hở, bụi mù mịt giống như là có con rồng lớn bay lên trên không.
Linh khí tứ tán hỗn loạn không chịu nổi, không khí cũng muốn đứt gãy thành từng đoạn một.
Những tu sĩ ở bốn phía đều không ngừng kinh hãi, mà lùi về phía sau.
Bọn họ không thể tin được với công kích như vậy mà mọt Hợp Thể cảnh tam phẩm có thể tạo nên uy lực lớn đến như Vậy.
Nhưng mà chuyện này vẫn chưa xong.
Tân Trạm mở phong ấn ở trong lòng bàn tay mình ra, mười vạn con thiên trùng bay ra, khiến cho người ta cảm thấy hồn phi phách tán, rung chuyển trời đất, giống như là một đám mây đen, hướng về trong hố sâu kia mà lao xuống.
Mặc kệ người này chết hay chữa nhưng chỉ cần bị thương nặng thì những con thiên trùng này sẽ cắn cho biến thành những mảnh vụn nhỏ.
Sau khi liên tiến tấn công như vậy thì Tân Trạm cũng thở ra một hơi, rồi đột nhiên rút lui, hai mắt nhìn về phía mặt đất.
“Có vẻ như người này đã chết hoàn toàn” Phù Ma cười lạnh nói.
“Loại công kích của của cậu chỉ sợ đến cả Khương Thời Miễn khi còn sống cũng không thể chống đỡ nổi, tôi nhìn thấy còn cảm thấy run sợ, có vẻ như lão già này đã coi thường cậu, như vậy là muốn chết”
Chuyện đỉnh phong Hợp Thể cảnh coi thường Hợp Thể cảnh tam hợp sơ kỳ cũng là chuyện bình thường.
Nhưng mà cho tới bây giờ Tân Trạm cũng không phải người có thực lực tầm thường, lá bài tẩy của anh và các thủ đoạn của anh đều có thể đánh chết người ở cấp cao hơn.
“Tình huống như thế nào thì tôi không biết nhưng mà ông †a còn chưa chết, nhưng mà đó là chuyện chắc chắn” Vẻ mặt của Tân Trạm ngưng trọng lại.
Linh khí hỗn loạn ở dưới hố sâu, những con thiên trùng hợp lại như những đám mây đen nhưng mà cũng không có bay xuống mà chỉ bay quanh bên trên của hố sâu giống như là đã mất đi mục tiêu.
“Tên này đã bị nổ tung rồi sao? Hay là ông ta đã trốn thoát” Phù Ma nói.
“Cung không biết, bên trong không có linh khí ở trong đó, mà những con thiên trùng này đều là dựa vào máu của những tu sĩ mà công kích, ta đã đưa cho chúng mệnh là giết chết hết tất cả những sinh linh có ở trong hố sâu này. Điều này có thể nói rõ là Chu Tùng Sinh đã chuyển đổi linh khí, chuyển đổi cả máu, thậm chí là không còn ở trong hố sâu nữa”
“Điều này làm sao có thể? Phù Ma nghe xong thì nghẹn học trân trối.
Linh khí của một người dễ dàng có thể thay đổi giống như là có thể bí mật thay đổi hơi thở của mình để lừa gạt một số con yêu thú.
Nhưng mà máu lại là cái ẩn chứa dấu ấn linh hồn cho nên không thể nào thay đổi đơn giản như vậy được.
Đâu cũng chính là bảo vật nhỏ máu nhận chủ, những tu sĩ khác chỉ có thể lau đi nhưng mà không thể lừa gạt thay đổi được.
Bởi vì không có ai giống nhau về thần hồn cả , nhưng mà Chu Tùng Sinh này thần hồn lại có thể thay đổi sao?
Tân Trạm khẽ vươn tay, gọi những con thiên trùng bay trở về, ánh mắt đột nhiên nhìn bốn hướng xung quanh.
“Vòng bảo hộ của ông ta vẫn còn chưa có phám cũng tức là còn sống, hơn nữa ông ta cũng không có cách nào để rời khỏi đây, ông ta đang ở nơi nào?”